Dận Vũ nói:
- Mọi người không cần sợ, như Diêu Kim Lương đã nói, cùng nhau tấn công đi. Ta cảm thấy hắn không phát huy được một nửa uy lực trận này, để ta đối phó bốn cự linh, nếu có hậu chiêu thì các ngươi chú ý một chút.
Dận Vũ nói xong cơ thể hư hóa biến thành làn khói mỏng, một con thanh long bay ra khỏi người lên trên trời.
Mọi người ngạc nhiên:
- Hóa rồng!
Biểu tình Lý Vân Tiêu trầm trọng. Lúc trên Đao Lĩnh kiếm phong hắn thấy Dận Vũ hóa rồng nhưng là màu vàng, bây giờ là màu xanh thuần túy nhất.
Truyền rằng Thượng Cổ Chân Long được gọi là rồng màu xanh.
Hai tay Lý Vân Tiêu kết ấn nhanh, bốn cự linh xoe tròn mắt thoáng chốc xuất hiện quanh thanh long, cầm binh khí công kích.
Dận Vũ hóa rồng trong mắt lạnh băng. Dận Vũ giữ trạng thái hình rồng, đôi tay vẫn có thể kết ấn.
Một đoàn sáng xanh xuất hiện giữa đôi tay Dận Vũ ngưng tụ thành cỡ nắm đấm, phù văn màu xanh cuồn cuộn bên trong.
La Thanh Vân hét thất thanh:
- Long Phù!
Vẻ mặt La Thanh Vân ngơ ngẩn, người run lẩy bẩy, trán toát mồ hôi lạnh ròng ròng.
Long Phù là tồn tại trong truyền thuyết tộc rồng, dùng lực lượng rồng đặc biệt ngưng tụ, khác với lực lượng nào khác trong thiên hạ, biến dị ra từ người chân long.
Tương truyền rằng trên đời này người khống chế đợc long Phù chỉ có Thượng Cổ Chân Long và cửu tử của nó.
Mặt Dận Vũ nổi lên ánh sáng thần thánh, quang cầu trong tay biến to ra lấp lánh như mặt trời.
- Long Phù ấn!
Ba chữ thốt ra từ miệng Dận Vũ, cả quả cầu ánh sáng nổ tung. Lực lượng bao la khuếch tán, nuốt công kích của bốn cự linh vào.
Như có vạn con rồng bay nhanh, vạn ngôi sao rơi, lực lượng khủng bố từng vòng đánh thẳng vào trận pháp.
Lý Vân Tiêu khẽ rên, phản chấn làm tổn thương kinh mạch của hắn, cổ họng dâng lên máu tươi nhưng bị hắn nuốt ngược xuống.
Long uy hùng hồn trong trận pháp trùng kích bốn phương tám hướng, trận quang lơ lửng trôi nổi trên bầu trời nhưng mãi không thể phá.
Thật ra oanh kích mạnh nhất đợt đầu tiên không thể phá trận thì lần tiếp theo chẳng được gì.
Thập Nhị Đô Thiên Thần Sát trận có thể liên tục không ngừng rút ra lực lượng bên ngoài để bù đắp thiếu hụt trận pháp, trừ phi một kích đánh tan không thì chỉ phí công.
Con ngươi Dận Vũ co rút phát hiện có điều không đúng, kinh kêu:
- Trận này . . . Trận này . . . Mười hai tôn . . .
Nét mặt Dận Vũ sa sầm như nhớ lại điều gì, cao giọng quát:
- Mỗi người tự công kích khôi lỗi, cùng nhau đánh bại!
Dận Vũ nói xong thân rồng chuyển động xông hướng một khôi lỗi.
Đám người La Thanh Vân tứ tán, một mình lao vào khôi lỗi, một số thực lực yếu thì hai, ba người một tổ.
Mỗi khôi lỗi đều bị công kích, trận pháp chuyển động trở nên chậm chạp.
Lý Vân Tiêu hoàn toàn biến sắc mặt, hắn ngồi xếp bằng trong hư không, dùng tinh thần lực cẩn thận điều khiển khôi lỗi, bình tĩnh ứng chiến, nhưng vẫn cảm thấy cực kỳ khó giải quyết.
Chỉ một mình Dận Vũ đã cần bốn khôi lỗi mới ứng đối được, nếukhông bị Dận Vũ một mình phá hủy một khôi lỗi thì rắc rối to.
Bị đám người đồng lòng công kích, các loại phản chấn không ngừng truyền đến làm Lý Vân Tiêu rất buồn rầu. Hơi thở trong cơ thể Lý Vân Tiêu cực kỳ hỗn loạn, ấn quyết trong tay cũng sai lầm.
- Phi Dương, mau rút trận!
Giọng Khúc Hồng Nhan dồn dập vang lên:
- Nếu không rút trận lại, một khi trận thế tan vỡ thì huynh sẽ bị thương nặng ngay!
Lý Vân Tiêu giật mình kêu lên:
- Sao nàng đi ra? Phi Nghê thế nào?
Khúc Hồng Nhan nói:
- Yên tâm đi, Phi Nghê muội tử vẫn còn đang nhập định tu luyện, là Lâm đại nhân kêu ta đến.
- Cái gì?
Lý Vân Tiêu thầm nghi ngờ, đã đến lúc này mà Lâm chưa chịu ra tay, hay có ẩn tình gì?
Lý Vân Tiêu không rảnh suy nghĩ nhiều, hai tay bắt ấn thu trận pháp vào.
Mười hai khôi lỗi lập tức biến mất trước mặt đám người Dận Vũ, xẹt qua không trung trở về trong tay Lý Vân Tiêu.
- Hừ! Đã sức cùng lực kiệt, lên!
Dận Vũ lộ ra vẻ dữ tợn, thân rồng chợt lóe xông lên trời.
Khúc Hồng Nhan ngăn Lý Vân Tiêu lại:
- Để ta cho.
Khúc Hồng Nhan nhìn ra được Lý Vân Tiêu tiêu hao rất lớn trong trận pháp, hắn cần có thời gian điều tức. Khúc Hồng Nhan lấy Tử Tiêu kiếm ra vạch kiếm hoa đứng trước động thiên sóng vàng bình tĩnh nhìn rồng xanh lao tới.
Đột nhiên một thanh âm lạnh băng vang trên bầu trời, không chút tình cảm, khiến người nghe rợn gai ốc.
- Dận Vũ, ngươi cố ý tìm chết phải không?
Một vệt sáng chín sắc hiện ra trên bầu trời như khổng tước xòe đuôi, cuối cùng hóa thành một bàn tay như chữ ‘núi’ từ hư vô giáng xuống.
Dận Vũ hút ngụm khí lạnh:
- Ui! Lâm!
Thân thể thanh long rùng mình trước thanh âm kia, lập tức quẫy đuôi đổi hướng. Hư không bị chấn nát, thanh long chui vào trong.
Tất cả mọi người trợn mắt há hốc mồm, cường đại như Thanh Long nhưng sợ hãi chưởng này bỏ chạy thục mạng.
Nhưng chưởng ấn chữ ‘núi’ đã tỏa định Dận Vũ, xuyên qua từng tầng hư không truy tung.
Ầm ầm ầm ầm ầm!
Cách mấy ngàn trượng, không gian đột nhiên nổ tung hiện ra ánh sáng khổng tước chín sắc, biến thành vòng xoáy sặc sỡ to mấy chục thước.
Dận Vũ văng ra khỏi vòng xoáy, chật vật cựa mình chạy ra xa mấy ngàn trượng mới ngừng lại.
Dị tượng góc trời này hấp dẫn mọi người chú ý, tất cả đều ngừng lại.
Xán và Trác truy kích Phong Yếu Ly cũng giật mình ngừng rượt đuổi, lắc người quay về bên trên động thiên ánh sáng vàng.
Linh Mục Địch đấu với Vi Thanh, Mạch đấu cùng Vi Vô Nhai đều ngừng chiến, quay về trận doanh của mình, đối diện từ xa trong hư không.
Đột nhiên một tiếng cười cuồng tuyệt vang lên:
- Ha ha ha!
Ánh sáng xanh chớp lóe phía xa, Dận Vũ đã xuất hiện trước mặt mọi người. Sắc mặt Dận Vũ dữ tợn, miệng mũi chảy máu, cực kỳ đáng sợ.
Bộ dạng Dận Vũ nanh tranh, ánh mắt độc ác nhìn chằm chằm bên trong động thiên ánh sáng vàng.
Dận Vũ lạnh lùng nói:
- Quả nhiên ngươi còn chưa chết, Lâm!
Giọng Lâm truyền ra từ động thiên:
- Ngươi chết rồi ta cũng chưa chết.
Thanh âm ung dung điềm tĩnh nói:
- Còn ngươi sao ngày càng sa sút, tu vi rơi xuống hư cực thế này?
Lòng Lý Vân Tiêu thầm hoảng hốt, lúc này hắn mới biết Ngô Đại Thành tên là “Dận Vũ”.
Dận Vũ biết Lâm thì thôi, nghe lời Lâm nói thì rơi xuống hư cực, chẳng lẽ Dận Vũ từng là tạo hóa cảnh?
Xán và Trác vẻ mặt tràn đầy hoảng sợ, hai người cảnh giác chưa từng có canh giữ trước động thiên nhìn Dận Vũ chằm chằm như gặp kẻ địch lớn.
Dận Vũ không thèm để bụng:
- Hừ! Dù là hư cực thì ngươi cũng không giết ta được, vậy còn gì để nói?
Dận Vũ mắt lóe tia sáng nói:
- Một kích vừa rồi tuy có lực lượng tạo hóa cảnh nhưng rất là trống rỗng. Lâm, có phải đại nạn của ngươi nhanh đến rồi không?
Mọi người hoàn toàn biến sắc mặt nhưng vẻ mặt khác nhau. Đám người là vừa mừng vừa sợ, bên Lý Vân Tiêu thì ai nấy sắc mặt khó coi.
Dận Vũ nói cũng có lý, đến bây giờ Lâm vẫn không lộ mặt mà chỉ núp trong bóng tối đánh lén một chiêu. Nếu Lâm có lực lượng cường đại như Lam Nham Chủ thì đủ sức giải quyết Dận Vũ và đám người Phong Yếu Ly.
Danh Sách Chương:
Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK