Mục lục
Vạn cổ chí tôn - Giang Lam (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Lý Vân Tiêu nói:

– Ta đúng là người nọ.

Hắn không muốn thừa nhận thân phận của mình trước mặt Thần Tiêu Cung, nhưng thật sự bất đắc dĩ, hiện tại kéo dài thêm một khắc đối với Lạc Vân Thường mà nói vô cùng nguy hiểm.

La Thiên cũng đột nhiên ngất lịm, thất thanh nói:

– Ngươi… Chẳng lẽ ngươi là…

Lý Vân Tiêu gật gật đầu, nói:

– La Thiên, chính là ta.

La Thiên ngốc trệ nửa ngày, đột nhiên cười ha hả, nói:

– Ha ha, lần đầu gặp ngươi ở thành Ma Thiên Cự, liền cảm thấy vô cùng quen thuộc, không thể ngờ là ngươi, ha ha!

Lý Vân Tiêu thở dài:

– Chuyện ta trọng sinh rất dài dòng, nếu không có Lạc Vân Thường lâm vào hiểm cảnh, ta căn bản không muốn đi gặp nàng.

– Hiểm cảnh?

Trữ Khả Vân cả kinh, lập tức nói:

– Tuy ta không hiểu nhiều, nhưng ta sẽ lập tức đi an bài tất cả.

Lý Vân Tiêu nói:

– Làm phiền Trữ Vân đại nhân.



Trữ Khả Vân bề bộn đáp lễ nói:

– Phá Quân đại nhân nghiêm trọng, đây là đương nhiên!

Nàng thoáng câu nệ, nghĩ đến chính mình trước kia dùng tiểu bối đối đãi người này, cảm thấy trăm mối ngổn ngang.

Trữ Khả Vi cũng là cảm khái nói:

– Cổ Phi Dương, quả nhiên là ngươi.

Lý Vân Tiêu cười khổ nói:

– Trữ Vi đại nhân, nhiều năm không gặp, trước kia không thể quen biết nhau, mong rằng thứ tội.

Trữ Khả Vi liên tục khoát tay, nói:

– Ngươi sao trở nên khách khí như thế? Không giống vẻ phóng đãng không bị trói buộc của ngươi a.

Lý Vân Tiêu nói:

– Trước kia cho rằng thực lực của mình siêu quần, trong thiên hạ không có chuyện không thể. Những năm gần đây này mới hiểu được chính mình nhỏ yếu thế nào, là phù du trong biển cả, đáng buồn cười.

Trữ Khả Vi nói:

– Cảm nhận được mình nhỏ bé, đây là điểm ngươi cường đại hơn.

Lý Vân Tiêu nghiêm mặt nói:

– Nhớ kỹ đại nhân dạy bảo.

Trữ Khả Vi cười khổ lắc đầu nói:

– Già rồi, đây sớm là thiên hạ của các ngươi, ngươi còn sống, ta rất vui mừng. Có ngươi thì cứu Trữ Nguyệt ta cũng an tâm không ít.

Lý Vân Tiêu nói:

– Nếu có thể giúp, ta sẽ ra sức.

Trữ Khả Vân cũng nói:

– Đúng, nên đi cứu muội muội của ta trước, muốn gặp cung chủ phải tầng tầng thông báo, không có nhanh như vậy, việc này ta bảo Quân Đình đi làm, có thân phận của ngươi thì không vấn đề.

Lý Vân Tiêu trầm tư một hồi, nói:

– Tốt, chuyện Lạc Vân Thường xin Trữ Vân đại nhân an bài đi. Chuyện Thiên Tư, chỉ cần chúng ta tìm ra hắn, chúng ta sẽ vây quét, tất nhiên giết không nghi ngờ.



Kỳ Thắng Phong cau mày nói:

– Lý Vân Tiêu, ta cũng không đáp ứng thay ngươi giết Thiên Tư! Ngươi cứu Lạc Vân Thường ra, liền giao thải hồng thạch cho ta.

Lý Vân Tiêu nói:

– Chuyện này tự nhiên, bản thiếu gia cho tới bây giờ nhất ngôn cửu đỉnh.

– Hừ!

Kỳ Thắng Phong hừ một tiếng, không nói thêm gì nữa.

Lý Vân Tiêu nói:

– Có Huyền Hoa cùng Phỉ Yên giúp ta, tăng thêm Xa Vưu và Khả Vi đại nhân, giết Thiên Tư rất năm chắc.

Trữ Khả Vân nói:

– Chúng ta nên tìm nơi đặt chân, ta đi liên hệ Quân Đình, trong tay nàng có hướng đi của Thiên Tư.

Lý Vân Tiêu lại hối hận không có mang Hàn Quân Đình ra, chỉ phải gật đầu nói:

– Hy vọng nàng không hận chuyện vừa rồi.

Trữ Khả Vân nói:

– Yên tâm đi, Quân Đình đứa nhỏ này từ trước đến nay hiểu chuyện, mặc dù có thời điểm phát tính cách này nọ, nhưng cũng phân rõ phải trái.

Lý Vân Tiêu nhíu mày, hắn với Hàn Quân Đình không cho rằng như thế, nhưng lúc này không tiện nói gì, chỉ nói:

– Như thế rất tốt!

Diệp Phàm sau khi nhận được mệnh lệnh, rất nhanh đã bay thẳng về phía tòa đại thành kia.

Mọi người cũng không cần nói nhiều lời nữa, toàn bộ cũng bắt đầu ngồi xuống điều tức bắt đầu.

Trên thân mỗi người là một đống thiên tài địa bảo, rót vào trong cơ thể xong, cả khoang thuyền tràn ngập linh lực, vô cùng yên tĩnh.

Lý Vân Tiêu thì lóe lên, liền biến mất tại chỗ, trốn vào bên trong Giới Thần Bi.

Ánh mắt của hắn ngưng lại, một tay bấm niệm pháp quyết, trên thân thể xuất hiện khí tức màu trắng mênh mông, sau đó quang mang màu trắng tỏa ra từ thân thể.

Hư không xuất hiện dị tượng chân long thiên phượng bay múa cửu thiên, tỏa ra khí thế hùng hồn.

Sau đó một vầng trăng sáng hiện ra, dị tượng Nhị Thập Tứ Kiều Minh Nguyệt Dạ đã hiển hiện ra.



Sau khi Ma Chủ Phổ chiếm lấy thân thể của hắn, dùng long nguyên phượng quang trên người, phạt mao tẩy tủy, không chỉ làm tu vị tăng lên cửu tinh Võ Đế, hơn nữa thân thể càng tràn ngập lực lượng, thoáng cái đã bước vào cảnh giới tiếp theo.

Lực lượng hội tụ tới lục môn, dường như trong lúc nhất thời khó mà mở ra được.

Hắn càng không vội, trực tiếp lăng không ngồi xuống, thỏa thích phóng thích lực lượng trong cơ thể, tùy ý bọn cuhngs sôi trào, bắn ra ngàn vạn dị tượng.

Cũng không trôi qua bao lâu, thân thể phóng thích lực lượng không sai biệt lắm, lực lượng hội tụ vào lục môn đạt tới đỉnh phong thì suy yếu, không ngừng xói mòn, cũng không có đột phá..

Lý Vân Tiêu nhíu mày trầm tư một hồi, hắn có thể cảm nhận được lục môn buông lỏng, lại dường như thiếu khuyết cơ duyên, cho nên không cách nào vượt qua.

Hắn thu hồi lực lượng thân thể, hai tay lâm không bấm niệm pháp quyết.

Sau lưng xuất hiện hai đám tinh vân, một màu vàng, tối đen như mực, tất cả chậm rãi hiển hiện, hai Chân Ma pháp tướng cự linh đứng giữa thiên địa.

Từ khi ấn quyết không ngừng biến hóa, hai cự linh từ từ dung hợp vào nhau, dần dần hợp hai làm một, cả cự linh có hai màu lưu chuyển, trên thân thể đen kịt có phù văn màu vàng hiện ra.

Trên mặt Lý Vân Tiêu đầy vẻ cổ quái, hai chủng lực lượng xác thực thập phần tương dung, nghe được Kỳ Thắng Phong nói, nguyên bản chính là đồng tông đồng nguyên, chỉ là thiện ác chi niệm làm cho ma nguyên biến dị, lúc này mới đản sinh ra ma nguyên màu vàng.


Hắn lại nhớ tới lúc trước trao đổi với hải hoàng, Ba gia tu luyện chính là Thái Dương Chân Kinh, là một trong bốn kinh văn tiếp cận Ma Ha Cổ Chân Quyết nhất trong Thiên Võ Giới.


Hắn đột nhiên nghĩ đến, lúc trước Ma Chủ Đế sẽ không bởi vì xem Thái Dương Chân Kinh cho nên làm nhân cách phân liệt, thiện ác chi niệm thủy hỏa bất dung, tất cả có khả năng chính là Thái Dương Chân Kinh làm ma nguyên chi lực dị hoá thành màu vàng.


Nếu thật sự là như thế, như vậy hải thần năm đó là người nào? Chẳng lẽ là bản thân Ma Chủ Phổ? Nếu là như thế, Ba gia nhất mạch không phải truyền thừa từ Phổ?


Từ đối thoại của Ma Chủ Phổ với Ba Long lúc trước, dường như có thể là như vậy.


Lý Vân Tiêu trầm tư một hồi, không bắt được trọng điểm, cũng không đi nghĩ nhiều. Thời cần thiết mọi thứ sẽ hiện ra thôi, giờ phút này hắn có thể cảm thụ được ma nguyên đang sôi trào, trở nên càng cường đại hơn.


– Tuy ta không thấy Thái Dương Chân Kinh, lại có được huyết mạch chi lực Ba gia, xem như truyền thừa thần quyết, tăng thêm Đại Diễn Thần Quyết, Đại Giới Thần Quyết, bốn đại thần quyết đã có ba, trong mơ hồ là số trời, sẽ không phải muốn tu thu thập đủ bốn thần quyết đấy chứ?


Hắn trầm tư một hồi, cởi bỏ vạt áo trước ngực, thời điểm vận chuyển nguyên lực, ấn ký mười hai đạo pháp tắc hư quang hiện ra, nó giống như hình chiếu trận pháp, những văn tự tinh diệu hiện ra, Lý Vân Tiêu mở mở cẩn thận quan sát, nhưng cảm thấy đau đớn, khó mà thừa nhận.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK