Hồng Y Y trên hơi đỏ, giận dữ nói:
- Vậy ngươi muốn thù lao gì?
Nàng chỉ cảm giác mình lần này nói chuyện bại đến rối tinh rối mù, càng ngày càng mất tự chủ.
Lý Vân Tiêu cười nói:
- Hồng tỷ tỷ không cần khẩn trương, ta sẽ không cần ngươi phục vụ ta, ta không háo sắc như Hác Liê. Thực lực quý phái trong Thương Minh cũng có thể xếp vào trước bốn, đã từng nghe qua Chư Thiên Cửu Sát Hoàng Tuyền Thủy chưa?
Hồng Y Y sững sờ, ngạc nhiên nói:
- Chư Thiên Cửu Sát Hoàng Tuyền chi thủy được xưng là vạn thủy tinh hoa, Thiên Địa kỳ trân sao?
- Không sai!
Lý Vân Tiêu trong mắt hào quang khiếp người, ngưng giọng nói:
- Thù lao chính là Chư Thiên Cửu Sát Hoàng Tuyền chi thủy!
Hồng Y Y trầm mặc một hồi, tựa hồ đang suy tư, nói:
- Thứ này ta chỉ nghe qua, trong Thiên Nhất Các có hay không ta không dám xác định. Chuyện này ta phải bẩm báo lên, nếu có thể thì sẽ báo cho Vân Tiêu đội trưởng.
Lý Vân Tiêu nói:
- Có thể, bất quá tốt nhất là mau chóng cho ta câu trả lời thuyết phục. Muốn động Tứ Cực Môn cũng không phải một chuyện đơn giản, dù là chỉ là một tiểu phân bộ ở Khinh Ca Lâm Địa.
Hồng Y Y cũng biết chuyện trọng đại, rất nhanh liền rời đi, nàng không dám làm dáng trước mặt Lý Vân Tiêu nữa, sợ tự rước lấy nhục.
- Rất thơm ah!
Hồng Y Y chân trước vừa đi, Đinh Linh Nhi đã chạy đến, trên mặt một cổ u oán, ánh mắt quét khắp mọi nơi trong phòng.
Lý Vân Tiêu lau mồ hôi lạnh, nói:
- Vừa rồi có đoàn trưởng của một dong binh đoàn đến nói chuyện chính sự!
- Chính sự? Chính sự rất thơm sao?
Đinh Linh Nhi ngửi vài cái, khẽ nói:
- Vừa rồi ta thấy một yêu phụ rời đi, làm dáng rất khá, vẻ mặt thoả mãn, Vân Tiêu đội trưởng xem ra rất lợi hại a!
Nàng như ăn dấm chua, dốc sức liều mạng nói móc.
Lý Vân Tiêu có khổ nói không nên lời, hơn nữa loại chuyện này càng giải thích càng phiền toái.
- Hừ, ta đi trước. Vân Tiêu đội trưởng bảo trọng thân thể, còn có thiếu nữ quấn hai vòng quanh Khinh Ca Lâm Địa đang xếp hàng chờ ngươi đấy!
Đinh Linh Nhi thấy hắn không nói lời nào, càng tức giận, quay người muốn đi.
Lý Vân Tiêu trong nội tâm khẽ động, vội hỏi:
- Linh Nhi tiểu thư, chuyện Thương Minh ngươi hẳn biết không ít a? Ta muốn nghe một chút về ân oán giữa Thiên Nhất Các và Tứ Cực Môn.
Đinh Linh Nhi dưới chân dừng lại, quay người lại, kinh ngạc nói:
- Vừa rồi yêu phụ kia thuộc Thương Minh sao?
Lý Vân Tiêu nhẹ gật đầu, nói lại mọi chuyện một lần.
Đinh Linh Nhi chấn động, cuống quít nói:
- Vạn không được! Tứ Cực Môn thực lực rát mạnh, vượt qua nề ngoài. Nếu là Vân thiếu có thực lực như trước, tự nhiên không cần sợ. Nhưng hiện giờ..., ngươi giết Đường Nguyên đã là rước họa vào thân rồi. Nếu còn bắt Đường Kiếp thì cho dù thực lực của ngươi khôi phục Phong Hào Vũ Đế, bọn hắn cũng sẽ dốc hết lực lượng đến đuổi giết ngươi!
- Ah?
Lý Vân Tiêu lộ ra rất hứng thú, cẩn thận lắng nghe.
Đinh Linh Nhi vẻ mặt ngưng trọng, mở miệng nói:
- Thế nhân đều biết Thương Minh rất mạnh, sở dĩ cho rằng như vậy, là cảm thấy là do thành viên chủ chốt thất đại thương minh tạo thành, hơn nữa bên dưới còn có mấy trăm thương hội lớn nhỏ. Thực lực như vậy liên hợp lại, đủ để chống lại thất đại thế lực siêu cấp. Nhưng ta có thể khẳng định, Vạn Bảo Lâu, Kim Tiền Bang, Tứ Cực Môn và Thiên Nhất Các trong thất đại thương minh, thực lực bất luận nhà nào cũng có thể sánh được với thát đại thế lực siêu cấp!
Trên mặt nàng lộ ra vẻ cô đơn, thở dài nói:
- Tuy rằng cũng là thành viên thất đại thương hội, nhưng bốn nhà này lại vượt xa ba nhà chúng ta. Chính bọn hắn gọi mình là "Hạch tâm tứ minh" trong lòng đã sớm bài xuất ba nhà chúng ta. Sở dĩ không hiển sơn lộ thủy, là vì bọn hăn phủ lên vỏ bọc thương hội, trên thực chất thế lực không khác gì thất đại thế lực siêu cấp cả.
- Thất đại thế lực siêu cấp này, nếu dốc hết thực lực thì coi như là Cổ Phi Dương đại nhân ngài, cũng không dám tùy ý khiêu khích a!
Lý Vân Tiêu cũng cảm thấy rất ngoài ý muốn, kinh ngạc nói:
- Vậy mà cường đại đến trình độ này?
Hắn cau mày nói:
- Vậy Thiên Nhất Các và Tứ Cực Môn có ân oán gì? Lại muốn không chết không ngớt, giết Thiếu chủ đối phương?
Trong mắt Đinh Linh Nhi lóe ra hào quang, từng chữ nói:
- Bởi vì thuyền thược!
Lý Vân Tiêu biến sắc, trầm giọng nói:
- Thuyền thược trong truyền thuyết có thể tìm được và mở ra Nặc Á chi chu? Đây không phải là truyền thuyết sao? Chẳng lẽ trong Thương Minh thật sự có thuyền thược?
Đinh Linh Nhi nói:
- Đúng vậy, thuyền thược một mực đều ở trong tay Thương Minh, hơn nữa giao cho hạch tâm tứ minh bọn hắn cùng quản lý, mỗi người đảm bảo một năm, thay phiên nhau.
Lý Vân Tiêu cau mày nói:
- Có phải là thiếu gì không? Nếu không có được thuyền thược, lại bằng vào lực lượng Thương Minh thì đã sớm tìm ra Nặc Á chi chu mới phải chứ?
- Không sai!
Đinh Linh Nhi lộ ra vẻ tán thành, nói:
- Bởi vì thuyền thược tổng cộng có hai thanh, chia làm Âm Dương. Thanh trong tay Thương Minh là dương thược, cho nên vô luận nghiên cứu phá giải như thế nào, cũng không cách nào cởi bỏ bí mật trong đó. Nhưng trước đó không lâu ta nghe được một tin tức, âm thược cũng đã xuất hiện trên đại lục!
Lý Vân Tiêu trong lòng nghiêm nghị, nói:
- Ta hiểu được, cho nên mấy năm này dương thược thuộc về ai sẽ rất quan trọng! Bởi vì bằng vào lực lượng của hạch tâm tứ minh rất có thể tìm được thanh còn lại. Nếu bị một nhà trong đó đạt được Nặc Á chi chu vậy thì thực lực chỉnh thể không những sẽ đứng đầu Thương Minh, coi như là bảy thế lực siêu cấp cũng phải thấp hơn vài phần!
Đinh Linh Nhi nói:
- Vân thiếu nói rất đúng, dương thược năm nay vốn hẳn nên đến phiên Tứ Cực Môn, sang năm mới là Thiên Nhất Các. Ta thấy Thiên Nhất Các tất nhiên là không tiếc mọi giá cũng muốn cướp lấy thuyền thược rồi.
Nàng cực kỳ lo lắng nói:
- Cái này đối với Thương Minh mà nói tuyệt đối không phải là chuyện tốt gì.
- Nặc Á chi chu ah...
Lý Vân Tiêu thì thào tự, huyền khí siêu phẩm duy nhất ghi lại trong lịch sử. Nhưng từ các tư liệu xem ra tựa hồ còn so ra kém Giới Thần Bi của hắn. Nếu có người biết rõ hắn thân mang trọng bảo như thế thì sợ rằng mỗi ngày đều sẽ có một đống Vũ Đế đuổi giết hắn mất.
Đinh Linh Nhi cũng nghĩ đến điểm ấy, cẩn thận hỏi:
- Vân thiếu, kiện huyền khí kia của ngươi là từ đâu đến? Chẳng lẽ chính là Nặc Á chi chu sao?
Nàng thử phỏng đoán.
Lý Vân Tiêu cười khổ lắc đầu, nói:
- Nói ngươi cũng không tin, là từ trong kho Lý gia Thiên Thủy quốc nhảy ra đấy!