Mục lục
Vạn cổ chí tôn - Giang Lam (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

“Bang bang”

“Bang bang”

Không trung không ngừng truyền đến tiếng kêu thảm thiết của võ giả và tiếng nổ tung, thoáng cái đã đoạt đi tánh mạng hơn hai mươi người, đều là những Võ Tôn đê giai cả, vừa đối mặt một cái đã triệt để vẫn lạc.

Mặc dù những Võ Tôn cao giai có thể, tạm thời bảo trụ tánh mạng, nhưng cũng bị ma khí xâm nhập, thân thể bắt đầu dần dần biến thành đen, mất đi bản tính

– Ha ha, lực lượng, lực lượng rất mạnh ah.

Một gã Võ Tôn đột nhiên tà ác cười ha hả, bay vuột đến sau lưng Đế Quân, trực tiếp quỳ xuống lạy, hưng phấn nói:

– Bái kiến chủ nhân



Tất cả mọi người hít một hơi lạnh, hoảng sợ không thôi, lúc này lại có ba bốn tên võ giả phát sinh đồng tình huống như thế, mỗi người đều quỳ gối sau lưng Đế Quân.

Đế Quân cười to nói:

– Ha ha, rất tốt, rất tốt, ta đang cần một ít thủ hạ đây.

Hắn nhìn qua người còn lại, nhe răng cười nói:

– Các ngươi cũng đều có tư cách này, không nên gấp, nguyên một đám đến đây đi.



Hứa Diễm hoảng hốt, đột nhiên quát:

– Tất cả Võ Tôn lui ra, đừng cho ma khí nhập vào cơ thể.

Không có Cửu Thiên Đế Khí phòng ngự, căn bản không cách nào ngăn cản ma uy.

Thoáng cái mỗi người biến sắc, những Võ Tôn kia đã sớm tâm kinh đảm hàn, đột nhiên phóng xuống phía dưới, nguyên một đám nuốt đan dược vào, vận công ngăn cản.

Tào Á Tinh dưới một kích kia đã bị một tia ma khí chấn nhập vào trong cơ thể, hoảng hốt không thôi, vội vàng vận chuyển huyết thần công, muốn bức ra, nhưng lại phát hiện không có chút tác dụng nào cả, huyết hải chi lực có thể ô nhiễm vạn vật vậy mà lại bị ma khí ăn mòn.

Hắn lập tức sợ tới mức trắng bệch, nhìn đám võ giả đang quỳ gối trên bầu trời kia, nội tâm vô cùng sợ hãi, hắn cũng không muốn trở thành Ma phó gì đó đâu.

Tào Á Tinh vọt lên khỏi mặt đất, hóa thành một đạo quang mang phóng về phía Huyết Thần Tử, giờ phút này duy nhất có thể cứu hắn cũng cũng chỉ có sư tôn hắn thôi.

– Lâm trận mà trốn?

Một gã Võ Đế Thánh Vực sắc mặt trầm xuống, muốn ra tay giết người, lại bị Hứa Diễm ngăn lại, nói:

– Để hắn đi.

Lực lượng Võ Tôn đã hoàn toàn không thể dùng rồi, thiếu một người có lẽ ít đi được một địch nhân, những Võ Tôn bị ma hóa kia nguyên một đám chiến lên, trên mặt lộ ra hưng phấn cực độ và chiến ý ngập trời, thực lực còn cường hãn hơn trước không ít.

Trên bầu trời, mười bảy tên cường giả Võ Đế còn lại, một nửa đều là cùng bức khổ tu ở Mai Cốt chi địa, tất cả đều cầm huyền khí bát giai, thực lực giảm bớt đi nhiều.

Trong đó hai tên đến từ thành Hồng Nguyệt, cùng với năm tên cường giả nguyên ti Thánh Vực, trong tay đều là huyền khí cửu giai, nguyên một đám uy phong lẫm lẫm, hiển nhiên cường đại hơn rất nhiều.

Hứa Diễm vừa rồi đánh lên áo choàng, cũng là vì thăm dò thực lực đối phương một chút, không thể tưởng được lại cường đại ngoài dự liệu của hắn, nhưng bên phía mình có đến mười bảy tên Võ Đế, vẫn khiến hắn an tâm không ít, càng nắm chắc thắng lợi hơn nữa.

Hứa Diễm lạnh giọng nói:

– Ma đầu, ta lại hỏi ngươi, phong ấn trong Long xác này chính là đồng loại ngươi sao?

– Đồng loại?

Đế Quân khinh miệt cười, nói:



– Chẳng qua chỉ là một cổ phân thân của ta thôi, bị các ngươi trấn áp lâu như vậy, cũng nên để ta thu hồi lại rồi.

– Tốt, vậy thì không sai rồi.

Hứa Diễm không còn hoài nghi nữa, quát:

– Chư vị, kết quả hôm nay, đập nồi dìm thuyền nếu có thể phong ấn Ma này, mỗi người không những được một kiện huyền khí cửu giai, càng trở thành thượng tân của Thánh Vực ta nữa.

Mười sáu người còn lại thân hình chấn động, giá trị một kiện huyền khí cửu giai cũng đã khá lớn rồi, thân phận thượng tân Thánh Vực cũng không phải người bình thường có thể cầu, mặc dù là đứng đầu một phái cũng khó mà có được vinh hạnh đặc biệt như thế.

Lực hấp dẫn của hai thứ này quá lớn, một cái tượng trưng cho thực lực và tài phú, một cái tượng trưng cho thân phận và địa vị, đặc biệt là những võ giả tán tu kia, ý chí chiến đấu lập tức đề thăng tới cực điểm, mỗi người đều xoa tay.

Đế Quân thấy thế cười lạnh, khinh miệt nói:

– Dù trọng thưởng thế nào, cũng phải có mạng cầm mới được!

Hắn vung tay lên, chín tên Võ Tôn bị ma hóa lập tức lần nữa biến hóa, hoàn toàn biến thành bộ dạng yêu ma, hưng phấn gào thét xông ra ngoài.

Mười bảy Võ Đế lập tức sát khí nghiêm nghị, một trận chiến kinh thế lập tức bộc phát

Hạ Dụ Nam ở phía xa bố trí trận pháp đưa tin sau khi bận rộn, trên mặt đất chín cái trận pháp phức tạp luyện thành một đường, dần dần đình chỉ vận chuyển.

Hạ Dụ Nam rốt cục nhẹ nhàng thở ra, lẩm bẩm:

– Vì phòng ngừa vạn nhất, ta dùng bảy loại phương thức đưa tin ra ngoài, hi vọng chí ít có một cái cáo thể bị Thánh Vực thu được. Chỉ là viện binh nhất định không kịp rồi, hi vọng Hứa Diễm đại nhân mã đáo thành công.

Hắn đứng dậy, đột nhiên khóe mắt rơi vào một cây thực vật ở bên cạnh, là thứ chưa bao giờ thấy qua ở Thiên Võ Giới, toàn thân đen kịt, trên đó còn treo một trái cây màu đen lớn chừng quả tao, tản mát ra ma khí kinh người, thập phần mê người

Hạ Dụ Nam sửng sốt một chút, cau mày nói:

– Trong ma vân này bỗng nhiên nhiều hơn những thứ không hiểu thấu, quả tnày nhìn qua đã biết là tà vật, không bằng phá hủy đi thì hơn.

Hắn lật tay chụp xuống một chưởng, một đạo công kích lăng lệ ác liệt đánh lên trái cây kia, dẫn phát một đạo kết giới phòng ngự, hoàn toàn ngăn cản lực lượng của hắn lại.

– Cái gì?



Hạ Dụ Nam lại càng hoảng sợ, hắn là cường giả Võ Tôn tam tinh, nhưng một chưởng đừng nói là một quả trái cây, dù là mười vườn trái cây cũng nên tan thành mây khói mới đúng chứ?

– Gặp quỷ rồi, nơi này quả nhiên không phải vùng đất hiền lành.

Hạ Dụ Nam thì thào mắng vài câu, trong mắt hiện lên vẻ ngoan lệ, rút ra một thanh bảo đao, vận chuyển toàn lực chém tới trái cây kia.

“Phanh”

Trường kiếm của hắn bị một cổ cự lực ngăn trở, phản chấn khiến tay phải hắn run lên, chỉ thấy một đạo hoa văn cản lấy đao hắn, khiến cho lực lượng của hắn không cách nào tiến thêm chút nào được nữa.

Hạ Dụ Nam cả kinh, chỉ thấy trước mắt xuất hiện một đạo nhân ảnh, hắn hoảng sợ thất thanh nói:


– Ngươi, ngươi là người Huyết Thần cung? Vì sao ngăn cản ta chém ma vật này?


Người trước mắt đúng là Tào Á Tinh, hắn đã thấy qua trong đội ngũ ban nãy.


Tào Á Tinh nhẹ nhàng đánh xuống một chưởng, cả người Hạ Dụ Nam liền bị đánh bay ra ngoài, trong mắt hắn lộ vẻ khiếp sợ và kích động, nhìn qua hắc sắc ma quả kia, mảng lớn nướt bọt chảy ra khỏi miệng, vẻ mặt dữ tợn.


– Đáng chết.


Hạ Dụ Nam kinh sợ không thôi, hắn cũng nhìn ra trạng thái trên ngừoi Tào Á Tinh không đúng, cầm đao lần nữa chém qua, một đao vận hết toàn lực, thừa lúc đối phương toàn tâm nhìn trái cây, hy vọng có thể đánh lén đắc thủ.


– Hừ, con sâu cái kiến, chết.


Tào Á Tinh cũng không quay đầu lại, trực tiếp lâm không mở huyết kỳ ra sau lưng, huyết hải hoàn toàn triển khai, muốn thu Hạ Dụ Nam vào trong. Huyết hải vốn màu đỏ, giờ phút này bên trong tự nhiên chảy lấy máu đen, càng thêm khiến người sợ hãi.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK