– Ngươi thân là cường giả Võ Đế cửu tinh, vậy mà đột nhiên ám toán, đây mà là hành vi của hào kiệt sao?
Quảng Nguyên cười to nói:
– Hào kiệt? Người thắng chính là hào kiệt, thất bại chính là cặn bã.
Nguyên lực dưới lòng bàn tay hắn bành trướng lên, không tiếc tất cả muốn lập tức đánh chết Bắc Minh Kháng Thiên.
Tuy rằng loại so đấu này hao tổn rất nhiều nguyên lực, thậm chí dẫn động thương thế trong cơ thể, nhưng chỉ cần đánh tan Bắc Minh Kháng Thiên, hơn nữa ăn tươi hắn thì cũng có thể bổ về lại rồi.
Đột nhiên một đạo thanh âm lạnh lùng truyền đến, nói:
– Đại đảo chủ nói không sai, người thắng chính là hào kiệt, thất bại chính là cặn bã a!
Sắc mặt Quảng Nguyên đại biến, đồng tử bỗng nhiên mở lớn, tựa hồ khó mà tin được, một cổ nguy hiểm tử vong cực lớn lan tràn trong lòng hắn, trên trán của hắn chảy ra mồ hôi lạnh.
Tất cả mọi người đều cả kinh, xa xa sắc mặt Lãnh Vũ và Cửu Thiên càng đại biến, tựa hồ hoài nghi bọn hắn nghe lầm
Sau khi đạo thanh âm kia vang lên, liền xuất hiện một bóng người nhàn nhạt, một đạo hào quang lăng lệ ác liệt đến cực điểm lăng không chém xuống
Đạo nhân ảnh kia miệng quát:
– Giáp công!
Bắc Minh Kháng Thiên mặc dù không biết đã xảy ra chuyện gì, nhưng hiểu rõ cơ hội của mình đã đến, lập tức trợn tròn hai mắt, năm ngón tay đột nhiên nắm chặt, kích phát ra toàn bộ lực lượng trong cơ thể hét lớn:
– Phiên Nhược Kinh Hồng
Một cổ âm hàn chi khí từ trong song chưởng hắn tuôn ra, ngưng tụ thành hình.
Sau lưng hiện lên dị tượng, Thiên Ngoại chi chiêu lại hiện ra, mạnh mẽ ép tới Quảng Nguyên
Mà trảm kích lăng liệt trên bầu trời cũng lóe lên kiếm quang, bốn phía hiện ra Kiếm Chi Quy Tắc, muốn chém thiên liệt địa
Đồng tử Lý Vân Tiêu đột nhiên co lại, dừng ở đạo kiếm khí kia, trong đôi mắt lộ ra vẻ nghi hoặc.
Biến hóa này tất cả mọi người đều chưa từng ngờ tới, mặc dù là Quảng Nguyên cũng cảm thấy hoảng hốt, rốt cuộc hiểu rõ bất an của mình là vì sao, thì ra cũng không phải tới từ Bắc Minh Kháng Thiên ah
Hắn trong lúc nguy cơ, tiềm năng trong cơ thể lập tức bạo phát ra, hai ngón khép lại trước người hóa thành một đạo ấn ký, ngưng giọng quát:
– Hỗn Nguyên Nhất Khí ”
Sau đó hai tay của hắn bấm niệm pháp quyết, đạo ấn ký kia mở ra ra, hóa thành một đạo kết giới hình tròn.
“Rầm rầm”
Hai đạo công kích đột nhiên đánh lên kết giới, chấn khiến bốn phía một mảnh Phong Vân kích động, đại địa hóa thành từng khối đá vụn từ bốn phía chấn nhập bầu trời.
Lấy tam đại cao thủ làm trung tâm, dưới một kích này phạm vi vài trăm mét đều bị hủy hoại chỉ trong chốc lát.
Tất cả mọi người lập tức bay ngược, Lý Vân Tiêu cũng được Thủy Tiên triệu ra kim giáp vệ sĩ đỡ lấy, thoáng cái lui ra vài trăm mét.
Lý Vân Tiêu cười khổ chỉ vào Hồ Lô Tiểu Kim Cương và Đại Ngạc Ngư bên người, nói:
– Ta cũng có hai hộ vệ, tuy rằng xấu xí một chút.
Thủy Tiên đỏ mặt lên, vội vàng thu hồi im giáp vệ sĩ của mình khiến Lý Vân Tiêu thiếu chút nữa ngã xuống xuống dưới, sau đó được Hồ Lô Tiểu Kim Cương thoáng cái ôm lấy
Nàng hồ nghi nhìn thoáng qua Đại Ngạc Ngư bên người, kinh ngạc nói:
– Cái này, Ngạc Ngư này...
Ngạc Ngư ngẩng đầu lên liếc nàng, lại tiếp tục ngủ say. Tuy rằng bị Lý Vân Tiêu hạ xuống nô ấn, nhưng tính cách bản thân cũng không hề thay đổi.
Lý Vân Tiêu cười nói:
– Đúng là do Hắc Sơn của Ma Sa tiên sinh luyện chế thành, rất thực dụng, lần sau khi nhìn thấy hắn nhơ thay ta cảm tạ đấy.
Thủy Tiên một hồi im lặng, có chút lo lắng nói:
– Lâu như vậy vẫn còn chưa nhìn thấy Ma Sa, hơn nữa đại động tĩnh như thế cũng không thấy hắn đi ra, không biết là có chuyện gì không nữa?
Lý Vân Tiêu cười khổ không thôi, nội tâm của hắn suy đoán Ma Sa kia hơn phân nửa là đã chết, nhưng nhìn thấy bộ dáng lo lắng của cô gái nhỏ này hắn cũng không nói ra để tránh làm nàng thương tâm
Mọi người xung quanh bốn phía đều hoảng sợ nhìn về phía này, ba gã cường giả đều là tồn tại đỉnh tiêm thế gian này, Bắc Minh Kháng Thiên và vị xuất kiếm kia liên thủ vậy mà không thể phá vỡ kết giới phòng ngự của Nghiễm Nguyên. Thế nhưng sắc mặt Nghiễm Nguyên cũng trắng bệch, hiển nhiên lần động thủ nafyu đã dẫn động thương thế trong cơ thể hắn, hắn nhổ một ngụm máu tươi ra, lạnh lùng nói:
– Lục đoạn – Thiên Thệ!
Hai vung song chưởng lên, một tay trảm thiên, một tay trảm địa, hai chiêu phong tỏa đường thoát của đối thủ.
Rầm rầm.
Bắc Minh Kháng Thiên và người nọ lập tức cảm giác thấy một cỗ chi lực khó có thể kháng cự đánh úp đến, hai người đều hoảng sợ.
Bắc Minh Kháng Thiên nhanh chóng thối lui hơn trăm mét còn người nọ thì lăng không bay lên.
Nghiễm Nguyên sau khi tung ra một kích cũng lập tức thả người nhảy lên trực tiếp bay lên Pháp Hoa Liên Thai, ngồi xếp bằng theo tư thế thiền định, trong hai tròng mắt tuôn ra lãnh mang nhìn chằm chằm vào hai người trên bầu trời.
Lúc này tất cả mọi người mới dần dần nhìn rõ ràng, không ngờ nhân vật cầm kiếm trên không trung kia lại là Triệu Văn Chiến ngũ đảo chủ Hãm Không Đảo.
– Ngũ đảo chủ … này, này … rốt cuộc chuyện này là sao?
Tất cả mọi người đều chấn động, đầu óc có chút vận chuyển không kịp.
Đặc biệt là Lãnh Vũ và Cửu Thiên càng khó thể tin nổi tình huống trước mắt, Cửu Thiên giận dữ hét:
– Triệu Văn Chiến, ngươi đang làm gì vậy?
Triệu Văn Chiến không để ý tới hắn, trực tiếp cúi đầu nhìn xuống, lạnh lùng nhìn qua Nghiễm Nguyên nói:
– Đại đảo chủ, có nghĩ đến ngày hôm nay?
Hàn khí trong mắt Nghiễm Nguyên bốc lên liên hồi, nhưng vẫn lắc đầu, nói:
– Ta đang nghĩ tại sao trong nháy mắt ngươi lại biến mất, với thực lực Thuật Luyện Sư Cửu giai của ngươi cho dù không địch lại người thổi loa nọ nhưng tuyệt đối cũng không đến mức chết trận.
Triệu Văn Chiến gật đầu, nói:
– Ta cũng không nghĩ tới đại đảo chủ lại vẫn có thể sinh lòng cảm ứng, bất quá điều này ngược lại đã giúp ta một tay.
Nghiễm Nguyên lạnh giọng nói:
– Ngươi ẩn dấu rất sâu nha!
Triệu Văn Chiến cười, nói:
– Đại đảo chủ nói chỉ là ta vừa mới ẩn giấu vết tích, hay là…
– Hừm…
Nghiễm Nguyên hừ lạnh một chút, nói:
– Ngươi không chỉ có là cửu giai Thuật Luyện Sư đơn giản như vậy, vừa một kiếm kia oai thậm chí không ở Bắc Minh Kháng Thiên dưới sợ là đã chỉ nửa bước bước vào cửu tinh ba?”
Lời vừa nói ra, mọi người đều quá sợ hãi.
Bắc Minh Kháng Thiên cũng là hơi biến sắc mặt, Triệu Văn Chiến một kiếm kia vừa rồi uy lực xác thực không ở dưới tuyệt chiêu của hắn.
Chỉ có Lý Vân Tiêu lộ ra bộ dáng trầm tư, tựa hồ nhớ tới cái gì, chỉ là không dám xác nhận.
Triệu Văn Chiến cười nói:
– Đại đảo chủ quả nhiên nhãn lực thật tốt
Nghiễm Nguyên lạnh giọng nói:
– Ở Hãm Không Đảo ẩn nấp nhiều năm như vậy, cũng không lưu vết tích, thật tình để ta bội phục a ta rất hiếu kỳ con mắt và cách nghĩ của ngươi đấy.