Diệp Phàm xanh mặt, có chút chưa hoàn hồn lại, ngơ ngác nói:
- Vật này, đến cùng là cái gì a? Dĩ nhiên khổng lồ như thế, chưa từng nghe thấy.
Đào Quán nuốt ngụm nước miếng, lúc này mới phát hiện cả người mình là mồ hôi lạnh, nói:
- Xem ra Yêu nguyên so với chúng ta tưởng tượng còn kinh khủng hơn, không hổ là một trong mấy vùng cấm nguy hiểm a!
Phùng Chư cũng là sắc mặt âm trầm, tựa hồ vẫn chưa thể từ trong chấn động vừa nãy phục hồi tinh thần lại, cũng không còn cùng Lý Vân Tiêu nổi tranh chấp.
Trong lòng Lý Vân Tiêu cũng thất vọng không ngớt, nguyên bản cho rằng mình đứng ở Cửu thiên Vũ Đế đỉnh cao, toàn bộ Thiên Vũ giới đều ở dưới mình nhìn xuống. Lần này sau khi sống lại, mới biết trước đây bất quá là muối bỏ biển, ếch ngồi đáy giếng, làm trò cười cho người trong nghề.
Đột nhiên Diệp Phàm nói:
- Phùng lão, Vân thiếu là đồng bọn hợp tác của Thánh Hỏa điện chúng ta, có chung mục tiêu, hỗ trợ cùng có lợi. Đồng thời cho đến bây giờ, đối với chúng ta tìm kiếm Cửu Thiên Đỉnh trợ giúp rất lớn, hi vọng tất cả mọi người không nên có bất kỳ xung đột, nhanh chóng tìm kiếm được Cửu Thiên Đỉnh.
Phùng Chư sững sờ, có chút khó có thể tin nhìn Diệp Phàm. Hài tử đối với mình xưa nay muốn gì được đó, sẽ không có bất kỳ vi phạm, bây giờ lại cùng mình nói chuyện như vậy. Hắn tỏ thái độ như vậy rõ ràng là chỉ trích mình.
Hắn thất thần ngắn ngủi, nhìn Diệp Phàm một mặt bình tĩnh, không kiêu ngạo cũng không tự ti, nguyên bản hẳn là tức giận, nhưng chẳng biết vì cái gì lại không có nửa điểm lửa giận, trái lại trong lòng dâng lên một cảm giác vui mừng. Tựa hồ nhìn thấy hài tử mình một tay bồi dưỡng, rốt cục lớn rồi.
Hắn thản nhiên nói:
- Thiếu chủ nói rất đúng. Lúc trước là ta không phải, mong Vân Tiêu tiểu huynh đệ bỏ qua.
Lời này vừa ra, mọi người Thánh Hỏa điện nhất thời giật nảy cả mình, có chút khó có thể tin nhìn Phùng Chư.
Thích Quang khẽ mỉm cười, tựa hồ rõ ràng ý nghĩ của hắn. Diệp Phàm là hai người bọn họ một tay nuôi nấng, chân thành truyền thụ các loại vũ kỹ. Các loại sự vật trong Thánh Hỏa điện kỳ thực cũng là hai người bọn họ đang xử lý. Hiện tại hài tử lớn rồi, nhất định phải dựng lên uy vọng trong lòng mọi người.
Chủ nhân của Thánh Hỏa điện, không phải bọn họ, mà là Diệp Phàm! Ý chí của Diệp Phàm, mới là mệnh lệnh cao nhất!
Đây là nguyên nhân trọng yếu nhất để Phùng Chư cúi đầu. Để mọi người biết, mặc dù là hắn, cũng không dám, không thể vi phạm mệnh lệnh của thiếu chủ.
Loại xin lỗi này đối với Lý Vân Tiêu mà nói vô cùng không đáng kể, nhưng đối phương cũng coi như tuổi cao, hơn nữa còn cần những người này tìm Cửu Thiên Đỉnh, cũng không dễ huyên náo quá cương, lúc này cười nói:
- Phùng lão khách khí.
Diệp Phàm tựa hồ thở phào nhẹ nhõm, cười nói:
- Hi vọng mọi người có thể đồng tâm hiệp lực. Mục tiêu của lần này mới là trọng yếu nhất, ngàn vạn không thể làm những chuyện phân tâm khác.
Bầu không khí so với lúc trước muốn hòa hợp rất nhiều, duy nhất không giống chính là địa vị của Diệp Phàm ở trong lòng mọi người được tăng cao.
Ở dưới Diệp Phàm nhận biết, mọi người bắt đầu hướng về mặt phía bắc của Yêu nguyên cấp tốc phi hành. Vô xuất hiện đã bị trễ nải không ít thời gian, nếu như đám vũ giả từ Khinh Ca Sâm Lâm xuất phát kia đi đúng phương hướng, sợ là không lâu sẽ đuổi kịp.
Thời gian uống cạn chén trà sau, đột nhiên phía dưới có một bộ hài cốt hấp dẫn sự chú ý của chúng nhân.
Trên Yêu nguyên lúc nào cũng có thể xuất hiện các loại yêu thú, không ít đoàn lính đánh thuê cùng vũ giả lịch lãm chết trong đó cũng là rất bình thường. Thế nhưng sau khi vũ giả bình thường chết, hài cốt chẳng mấy chốc sẽ bị dã thú gặm nhấm, mà bộ hài cốt phía dưới kia lại bảo tồn hoàn hảo, không hề có một chút vết tích dã thú chà đạp.
Vậy chỉ có một nguyên nhân, kia chính là hài cốt này là một vũ giả cường đại, sau khi chết trong một khoảng thời gian, còn ẩn chứa khí tức cường đại, để dã thú không dám tới gần.
- Dĩ nhiên là một tên Vũ Tôn!
Thích Quang cảm thụ khí tức nhàn nhạt ở bốn phía thi thể, sợ hãi nói:
- Lĩnh vực khí tràng! Vũ Tôn dĩ nhiên cũng chết!
Tuy rằng Yêu nguyên cường đại, nhưng mạnh nhất cũng chỉ là yêu thú cấp tám Tôn cấp. Một tên Vũ Tôn cường giả mặc dù không địch lại, nhưng muốn chạy trốn tuyệt đối không phải việc khó. Làm sao có khả năng vẫn lạc?
Sắc mặt của Lý Vân Tiêu dị thường nghiêm nghị, ở trên người hài cốt này kiểm tra một phen, trên ngực phá tan một cái lỗ thủng to, trái tim nổ tung mà chết. Hiển nhiên là bị người một quyền đánh nổ, hơn nữa là từ phía sau lưng ra quyền, trên mặt hắn còn lưu lại sợ hãi cùng vẻ không cam lòng, tựa hồ khó có thể tin tưởng mình sẽ chết.
Đào Quán hít một hơi khí lạnh, chỉ cảm thấy cả người lạnh lẽo, thất thanh nói:
- Dĩ nhiên là một chiêu mà chết? Xem vết thương này, hẳn là quyền kình của nhân loại! Là người nào, dĩ nhiên có thể một quyền giết chết Vũ Tôn?
Không chỉ có hắn, tất cả mọi người đều cảm thấy trong lòng dị thường trầm trọng.
Nếu như cùng cấp đối chiến, coi như là đánh lén đắc thủ, cũng không thể một quyền giết chết đối phương. Chỉ có một cái giải thích, kia chính là người ra quyền không chỉ đánh lén, hơn nữa mạnh hơn người chết quá nhiều, lúc này mới có thể làm được một quyền mất mạng!
Diệp Phàm không thể tin được nói:
- Lẽ nào là Vũ Đế? Thật sự có Vũ Đế đi tới Yêu nguyên?
Tất cả mọi người đều trầm mặc, suy đoán này giống như cự thạch đặt ở trong lòng, mỗi cái đều khó mà hô hấp. Cửu thiên Vũ Đế, chỉ cần nhất chiêu, cũng đủ để cho bọn họ diệt đoàn!
Tựa hồ Lý Vân Tiêu còn đang tìm cái gì, không ngừng ở phụ cận vết thương của thi thể tra xét, trong mắt lập loè ánh sáng.
- Vân thiếu, có phát hiện gì không?
Đào Quán nhận ra được thần sắc của hắn tựa hồ hơi có kích động, không nhịn được hỏi. Tuy rằng tiếp xúc không lâu, nhưng thiếu niên này trầm ổn như núi, sự tình phổ thông căn bản không thể để hắn thay đổi sắc mặt.
Lý Vân Tiêu im lặng một hồi nói:
- Ta nghĩ ta đã biết là ai giết người này!
- Ai?
Mọi người đồng thời cả kinh, hết thảy ánh mắt đều nhìn chăm chú ở trên người hắn.
Lý Vân Tiêu lộ ra một tia mỉm cười ung dung nói:
- Cú đấm này chính là Kim Cương Quyền cực kỳ phổ thông, nhưng cảnh giới cao đã không dưới Cửu thiên Vũ Đế. Có thể đem Kim Cương Quyền triển khai bá đạo như vậy, người ngăn cản tan tác tơi bời, chỉ có Dong Binh đoàn đoàn trưởng Hác Liên Thiếu Hoàng của chúng ta!
Trong lòng Lý Vân Tiêu dâng lên từng đợt gợn sóng, khó có thể bình tĩnh lại. Mỗi ngày luyện Kim Cương Quyền một ngàn lần, chính là Lý Vân Tiêu năm đó cưỡng bức Hác Liên Thiếu Hoàng làm. Thiên hạ vũ kỹ trăm nghìn vạn hóa, nhưng trăm sông đổ về biển, lĩnh ngộ vũ ý mới là trọng yếu nhất.
Tên Vũ Tôn này tử vong thời gian hẳn là ở một tuần trước, cũng chính là sau khi hắn đi tới Khinh Ca Sâm Lâm. Như vậy chí ít có thể xác định hai việc, một là Hác Liên Thiếu Hoàng không hề có chuyện, hai là xác thực có rất nhiều người muốn hắn có chuyện.