– Kết cục bổn vương nói cho các ngươi biết, tất cả mọi người phải chết, không có kẻ nào còn sống cả.
Cảm nhận được khí tức mạnh mẽ ập vào mặt, sát khí đậm đặc như có như không, nội tâm của mọi người rùng mình, sắc mặt tái nhợt.
Lý Vân Tiêu trầm giọng nói:
– Amip, giờ phút này mới là trạng thái chung cực của ngươi sao?
Tất cả mọi người chóng mặt, trên mặt đầy hắc tuyến, cảm thấy sắp cười to lên. Nhưng loại tình thế này không ai cười nổi.
– Cái gì? Amip?
Quỷ Vương giận tím mặt, hai tay chỉ vào Lý Vân Tiêu, lạnh giọng nói:
– Thải hồng thạch và mảnh vỡ đạo quả mảnh vỡ đang nằm trong tay của ngươi, bổn vương nhớ rõ, đợi tí nữa lột da ngươi sau.
– Cái gì? Thải hồng thạch?
Đột nhiên thân thể Kỳ Thắng Phong chấn động mạnh, kinh sợ nhìn chằm chằm vào Lý Vân Tiêu, trầm giọng quát:
– Trong tay ngươi có thải hồng thạch?
Những người còn lại không có bao nhiêu người biết thải hồng thạch, nhưng giờ phút này mọi người vẫn suy đoán đôi chút.
Trữ Khả Vi đứng trong đám người, nghe ba chữ “Thải hồng thạch” thì thân ảnh chấn động, sau đó khôi phục bình tĩnh.
Vi Thanh cũng nhướng mày, lạnh lùng nhìn qua Lý Vân Tiêu, chỉ cảm thấy thiếu niên này có bí mật quá kinh người, nhưng trong đầu cũng có suy nghĩ, lập tức bình thường, trên mặt đầy u sầu.
Mặc dù cường đại như hắn, giờ phút này lực lượng cũng bị áp chế bảy tám phần mười, chỉ còn hai ba phần thực lực cũng chẳng dùng được gì, đừng nói đấu Quỷ Vương, cho dù là một ít công tào còn chẳng thắng được.
Lý Vân Tiêu lườm Kỳ Thắng Phong, nói:
– Có thải hồng thạch, liên quan gì tới ngươi sao?
– Ngươi... Ngươi..., vì sao không nói sớm co ta biết?
Hai mắt Kỳ Thắng Phong như nổ tung, lửa giận bắn ra ngoài, nếu không phải nơi đây tình thế đặc biêt, sợ rằng hắn đã sớm xông lên giết người đoạt thạch.
Trong mắt Bạc Vũ Kình cũng mang theo vẻ khiếp sợ, sắc mặt âm trầm.
Lý Vân Tiêu lạnh lùng nói:
– Vì sao phải nói cho ngươi biết? Ngươi là cái gì của ta?
– Ngươi ngươi..., đáng chết ah lão phu thực hối hận lúc ấy không lột da ngươi ra.
Kỳ Thắng Phong kêu lên không dứt, tầm quan trọng của thải hồng thạch, hắn không cần nói cũng rõ.
Lý Vân Tiêu lạnh lùng nói:
– Có bản lĩnh đi mà lột da Quỷ Vương kìa, nếu không thỉa hồng thạch trong tay của ta, hơn phân nửa là hắn đoạt đi.
Vi Thanh cũng nói ra:
– Kỳ Thắng Phong đại nhân, giờ phút này mọi người phải đồng tâm hiệp lực mới đúng, không nên hao tổn chiến lực của mình.
Sau khi Long Thiên Miểu chiến bại, giờ phút này có thể không bị luân hồi chi lực áp chế, cũng chỉ có Kỳ Thắng Phong mà thôi, cho nên Vi Thanh hiện tại vô cùng xem trọng hắng.
– Hừ!
Sắc mặt Kỳ Thắng Phong âm trầm bất mãn, hung ác nhìn chằm chằm vào Lý Vân Tiêu, lúc này mới tạm thời bỏ qua.
– Cái gì? Kỳ Thắng Phong?
Không ít người nghe cái tên này thì giật mình, nhao nhao nghị luận.
Các ánh mắt nhìn từ xa xa mang theo kinh hãi.
Trữ Khả Vân cả kinh nói:
– Dĩ nhiên là hắn? Chuyện này, điều này sao có thể?
Trữ Khả Vi nói:
– Khó trách, ta nói Hóa Thần Hải vì sao đột nhiên xuất hiện nhiều nhân vật số má như thế, đây là sắp thiên hạ đại loạn sao? Nhưng mà thành Hồng Nguyệt luân phiên biến hóa, cũng chỉ là bắt đầu mà thôi.
Sắc mặt Trữ Khả Vân trầm trọng, im lặng không nói.
Thiên Võ Giới mấy chục năm qua xảy ra chuyện cũng không có nhiều bằng hôm nay.
Thành Hồng Nguyệt biến đổi lớn, thái hư đạo quả, chân long chi huyết, quỷ tu la, Yêu tộc Hồn Thiên Nghi, Nặc Á Chi Chu, Quỷ Vương hiện thế, Kỳ Thắng Phong...
Mỗi một chuyện đều là đại sự thiên hạ khiếp sợ, giờ phút này cùng phát sinh ra, thần kinh bị kích thích chết lặng.
Huyền Hoa cùng Liễu Phỉ Yên sắc mặt ngưng trọng, lộ ra thần thái trầm trọng, một khi thân phận Kỳ Thắng Phong lộ ra ngoài, sợ rằng sẽ dẫn phát hậu quả không tưởng tượng nổi.
Nhưng mà hắn đã hiển lộ thực lực trước mặt mọi người, muốn lại che dấu thân phận của mình cũng không thể nào.
– Đồng tâm hiệp lực, khặc khặc khặc khặc, hẳn là các ngươi định giãy dụa sao?
Quỷ Vương cười rộ lên, duỗi đầu lưỡi đỏ như máu ra cuốn về phía trước, vung vẩy thêm vài lần, trong mắt mang theo sát ý, lạnh lùng nói:
– Trừ Cửu Lê ra, tất cả đều giết!
Tuy hắn dùng toàn lực hàng lâm, nhưng mà vẫn liên hệ khế ước với Lê, nếu giết Lê, đây là tình thế cực kỳ nghiêm trọng, nó sẽ thừa nhận cắn trả to lớn.
Hai mắt ba mươi ba công tào sáng lên, lập tức ra tay, phóng thẳng vào đám người.
Lúc này hào quang chớp động.
Oanh!
Trong đó một công tào đánh xuống, đám người co đầu rút cổ ở nơi hẻo lánh chết một đống lớn, huyết nhục bay tứ tung.
– Ah chạy mau!
– Chạy đi đâu? Trời ạ!
Mặt đất lớn như thế, bên ngoài hư vô mờ mịt, rơi xuống hẳn phải chết không nghi ngờ.
Có chút võ giả cắn răng một cái, dù sao lưu lại cũng là chết, không bằng thử xem, nhảy vào trong hư vô kia, “Phanh” một tiếng nổ thành huyết vụ mà chết, huyết nhục sau đó hóa thành hư vô.
Vô số tiếng hít khí lạnh vang lên, những người chuẩn bị nhảy sắc mặt tái nhợt, lui ra phía sau.
Đám người lúc này rất rối loạn, ở trên địa chuyển bàn này, tiếng chửi bậy vang lên không dứt.
Ba mươi ba công tào chính là cỗ máy giết người, tốc độ của chúng cực nhanh, mỗi một chiêu của chúng giáng xuống, chết tổn thương thảm trọng.
Trữ Khả Vi trầm giọng nói:
– Ra tay!
Đã thời điểm này, không thể đứng nhìn được nữa.
Tuy hắn công thể tổn hại, lại bị luân hồi chi lực áp chế, nhưng lạc đà gầy còn lớn hơn ngựa, kim quang trong tay lóe lên.
Phanh!
Lưu quang bay ra chém bay một tên công tào, hào quang chấn động không thể phá vỡ.
Sắc mặt công tào vẫn chất phác, nó tiến lên phía trước, giơ tay đánh xuống.
Sắc mặt Trữ Khả Vi trầm xuống, chiến thương đảo quanh, kim quang bức người bảo hộ thân thể của hắn.
Phanh!
Công tào xuất ra một chưởng, lưu quang bay múa, phù văn ẩn hiện.
Trữ Khả Vi lùi lại vài bước, mũi chân giẫm mạnh xuống đất mới đứng vững trước trùng kích, nhe răng cười nói:
– Cũng gì hơn thế này, tiếp một chiêu của ta!
Ông ông ông!
Chiến thương tỏa ra kim quang vô tận, dưới áp chế của công tào, mấy đạo hàn quang chém tới.
Phanh!
Công tào bị đánh lui vài bước, chiến thương của Trữ Khả Vi chuyển động, truy kích từ trên xuống, trực tiếp đâm vào ngực đối phương, đâm xuyên qua thân thể.
– Cái gì? Đó là...
Mọi người đều giật mình, bị dư âm chiến đấu ảnh hưởng nên lui ra xa, hơn nữa lần đầu tiên thấy có người kích thương công tào, lúc này các ánh mắt đều nhìn qua bên này.
– Ồ, ngư long hỗn tạp, không thể ngờ trong đám tạp chủng còn có kẻ như ngươi.
Ánh mắt Quỷ Vương đầy kinh ngạc, sau đó lại mỉa mai.
– À? Hắn là...
Tất cả cao thủ đều chấn động, tuy Trữ Khả Vi mặc áo bào trắng, nhưng chiến thương của hắn màu máu, còn có khí thế kinh thiên, căn bản không có khả năng giấu diếm tai mắt mọi người.
Vi Thanh lúc này tức giận sắc mặt tái nhợt, lạnh giọng nói:
– Đoan Mộc Hữu Ngọc, ngươi thật cứu sống hắn, ngươi muốn đối nghịch với bổn tọa sao?