– Ah!
Huyền Hoa cả kinh, vội vàng xoay đầu lại, nói:
– Sao thế?
Ánh mắt Lý Vân Tiêu nhìn thẳng qua Kỳ Thắng Phong, trên mặt lấy làm kinh ngạc, trong lòng của hắn xuất hiện một suy đoán, chỉ là không thể xác nhận.
– Không có việc gì, sợ bóng sợ gió một hồi.
Lý Vân Tiêu ung dung thở dài.
Nội tâm Huyền Hoa nội tâm chấn đông, quát:
– Sửu nhân tác quái, quả nhiên là ngữ khí cũng giống nhau.
Trong mắt của hắn bắn ra dị sắc, nhìn thẳng vào Lý Vân Tiêu, trên mặt trừ kinh hỉ cực độ ra, còn có chờ mong vô tận.
Trừ số ít mấy người ra, tất cả mọi người vẫn lộ ra thần thái hồ nghi, nhìn qua hai người bọn họ, suy đoán thân phận của Lý Vân Tiêu.
Lý Vân Tiêu cau mày nói:
– Đến lúc nào rồi, còn ngạc nhiên, chờ còn sống ra ngoài rồi nói sau!
– Ha ha!
Huyền Hoa cười ha hả, dường như tâm tình thập phần tốt, hắn lúc trước đã khẳng định thân phận Lý Vân Tiêu tới chín phần, hiện tại biến thành mười phần.
Liễu Phỉ Yên cũng cười cười, giống như tiên tử trong tranh, vẻ mặt cau có cũng giãn ra một ít.
Vi Thanh thì vô cùng thất kinh, Lý Vân Tiêu quật khởi trong mấy năm qua, làm sao quen biết hai phong hào Võ Đế, trong nôi tâm của hắn ẩn ẩn có suy đoán, nhưng chỉ cảm giác hoang đường và khó tin.
Huyền Hoa nói:
– Ngươi vừa rồi rốt cuộc giật mình vì cái gì? Có thể làm ngươi thất thố như vậy, đúng là chuyện khó gặp đấy.
Lý Vân Tiêu nói:
– Hiện tại không phải là nơi nói chuyện, trợ giúp ta một tay.
Thân ảnh của hắn lóe lên, chỉ thấy một đạo lôi quang hiện ra, biến mất trên trời cao.
Trong nội tâm của tất cả mọi người rùng mình, co thể dưới luân hồi chi lực áp chế còn có thể thi triển độn thuật, quả nhiên là tu luyện thần dịch lực.
Lý Vân Tiêu trong nháy mắt xuất hiện trước mặt Quỷ Vương, trong tay nâng đâu suất thiên phong kích phát tới tận cùng, phù văn cổ xưa bay múa đầy trời.
Hắn lật tay phải vỗ xuống một cái.
Ngọn núi đột nhiên sinh ra kim sắc quang mang, hơn nữa sơn thể không ngừng biến lớn, lăng không nện xuống.
Sắc mặt Quỷ Vương kinh sợ không thôi, luân hồi đao trong tay áp chế Kỳ Thắng Phong đột nhiên bay ngược về, dường như có dấu hiệu sắp xoay người, trên xuống có ngọn núi bốn màu áp xuống, vừa nhìn thì thấy nó là huyền khí hạng nặng, chuyên môn dùng oanh kích.
Đâu suất thiên phong còn cách hắn vài chục trượng liền cảm nhận được uy áp kinh thiên, không gian trên người không ngừng nổ tung.
– Hừ!
Hắn hừ lạnh như băng, uy lực của huyền khí này làm cho hắn cảm thấy kinh ngạc, nhưng dưới luân hồi đại chuyển bàn này, trừ thánh khí không bị áp chế ra, ngay cả Cổ Trần Kiếm uy lực vô cùng, sau khi kích phát ra cũng trở nên uể oải.
Tuy Kỳ Thắng Phong làm hắn cảm thấy quỷ dị, lực lượng trên người bành trướng, nhưng muốn lật bàn chỉ là si tâm vọng tưởng.
Hắn hoàn toàn không đặt ngọn núi trên cao vào mắt, khinh miệt cười lạnh một tiếng, ngưng tụ nắm đấm đánh thẳng tới.
Một đạo quyền uy xoay tròn quanh người của hắn, sau đó đánh thẳng lên.
Ầm ầm!
Trong khoảnh khắc, quyền ý vừa tiếp xúc đâu suất thiên phong đã vỡ ra một ít, uy lực kinh thiên không ngừng gia tốc.
Hai tay Lý Vân Tiêu bấm niệm pháp quyết, hét lớn một tiếng, một đạo ấn quyết lăng không bay đi, vỗ vào sơn thể.
Ầm ầm!
Toàn thân Quỷ Vương đại chấn, thời điểm chưa kịp phản ứng, đâu suất thiên phong đã lao thẳng tới trước.
Đùng đùng!
Trên cánh tay có âm thanh nứt xương sinh ra, sau đó tiếng “Ầm ầm” vang lên thật lớn, thân thể bị đâu suất thiên phong đánh bay ra xa.
Nội tâm của mọi người chấn động mạnh mẽ, hoảng sợ nhìn qua ngọn núi bốn màu kia, chỉ có Bắc Quyến Cổn Nam cùng Đằng Quang là tươi cười hiểu ý.
Vật ấy vốn có thể hệ chi lực, cấu trúc thế giới ngũ hành chỉ một, trừ bản thân thiên đạo ra, không còn thứ gì có thể áp chế.
Bắc Quyến Cổn Nam tự nhiên biết rõ thứ này lợi hại, Đằng Quang đã trải qua một lần rồi, Quỷ Vương bị gãy xương tay và rơi xuống đất, không phấn thân toái cốt thì hắn đã quá lợi hại rồi.
Đằng Quang nghĩ vậy, nội tâm rùng mình, hắn mang theo oán niệm nhìn qua phía Lý Vân Tiêu.
Quả nhiên, dưới đâu suất thiên phong, thân thể Quỷ Vương xuất hiện khe hở, thân thể đã không thể bình thường được nữa.
Đồng tử Kỳ Thắng Phong co rụt lại, lúc này nắm chắc cơ hội, hét lớn một tiếng, nói:
– Thánh Quang Ngọc Long Trảm!
Cổ Trần đại kiếm, vô số ngọc long màu vàng bay ra, đánh thẳng vào Quỷ Vương đang bị đâu suất thiên phong áp chế.
Long Thiên Miểu cũng bay lên cao cao, chân long kiếm chém ra, ngưng tụ một đạo ánh sáng chém tới.
– Thiên địa vô pháp — Tội!
Hai người đều là thế hệ đa mưu túc trí, tự nhiên sẽ không buông tha cơ hội ra tay tuyệt hỏa như vậy.
Hai đạo kiếm khí ngang trời, giao nhau chém ra.
Ầm ầm!
Một đạo ánh sáng lóe lên, tưng đạo đau suất thiên phong từ bốn phương tám hướng đánh lên.
Trên mặt Lý Vân Tiêu mang theo thần sắc cổ quái, sơn thể kia bị hai kiếm thể ngăn cản, quả thực cũng có chút không thể tưởng tượng.
Hai tay của hắn bấm niệm pháp quyết, hắn lăng không một trảo, lập tức thu lấy đâu suất thiên phong.
Trong ánh mắt kinh hãi của vô số người, trong vô cùng lo lắng.
Sắc mặt Đằng Quang trắng bệch khó coi, không thể ngờ thứ kia uy năng như thế, chính mình lúc trước suýt nữa xong rời.
Sau khi thu hồi đâu suất thiên phong, chỉ thấy thân ảnh Quỷ Vương cô quắt lại, trên người còn có hai vết kiếm đáng sợ, kiếm khí từ sau lưng nhập vào cơ thể.
Thân thể của hắn rơi xuống đại chuyển bàn, bước chân đứng không vững, không ngừng lui ra sau mấy bước, sắc mặt tái nhợt.
– Còn chưa chết sao?
Cả tràng diện có thể nghe được tiếng hô hấp của nhau.
Đột nhiên Lý Vân Tiêu quát, nói:
– Đồng loạt ra tay giết hắn!
Thân ảnh của hắn loe slene, lại sử dụng đâu suất thiên phong đánh qua.
Đồng tử Quỷ Vương đột nhiên co lại, trong mắt hiện ra vẻ sợ hãi, kẻ đần cũng biết thứ này lợi hại, không dám ngạnh kháng, thân ảnh của hắn lóe lên rồi biến mất.
Ầm ầm!
Đâu suất thiên phong đánh lên mâm tròn, núi đá chấn động rung chuyển, mọi người đứng không vững.
Kỳ Thắng Phong rút kiếm lóe lên, liền truy kích tới.
Đột nhiên mấy đạo quang mang hiển hiện, mấy công tao ngăn cản trước người Quỷ Vương, tổng cộng tám tên, liên thủ công kích Kỳ Thắng Phong!
– Đi chết đi!
Sắc mặt Kỳ Thắng Phong phát lạnh, kiếm khí trùng thiên, vô số ngọc long chém tới.
Rầm rầm rầm phanh!
Những công tao kia có cửu tinh Võ Đế chi lực, không thể nào địch lại một kiếm của Kỳ Thắng Phong, huống chi hiện tại lực lượng của Kỳ Thắng Phong tăng lên biên đột thật lớn, tám gã công tào lập tức nổ tung hóa thành từng đám khói xanh.
Mọi người nhìn rõ quá trình trọng sinh của công tào, sau khi chết đi thì bị đại chuyển bàn hấp thu, sau đó phù văn các nơi sáng lên, sau đó từ từ khôi phục chúng.
Sau khi tiêu diệt tám tên công tào, đám còn lại lao tới trước mặt Quỷ Vương, mặt sắc mặt ngưng trọng.
Có thể thấy được Quỷ Vương đã bị thương rất nặng, không có nói chút nào, trực tiếp ngồi xếp điều tức.
Đại chuyển bàn xoay chuyển nhanh chóng, tám gã công tào trọng sinh sống lại, vây quah Quỷ Vương.