Mục lục
Vạn cổ chí tôn - Giang Lam (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Ánh mắt Lý Vân Tiêu đảo qua trên người bảy người này, khẽ cười nói:

- Ta thấy công tử nhà ngươi thật sự là vụng về đến cực điểm mới đúng, nếu không cũng sẽ không phái bảy ngươi các ngươi lưu lại chịu chết.

- Buồn cười, xem khí tức trên người người chẳng qua chỉ là Thuật Luyện Sư tam giai thôi, chẳng lẽ còn muốn mạt sát ta bảy người chúng ta sao?

Ngươi cầm đầu chỉ cảm thấy một hồi khôi hài.

Tên còn lại nói:

- Đừng nhiều lời với hắn, những Thuật Luyện Sư này đều là đầu óc có bệnh, ngày bình thường cuồng vọng tự đại đến vô biên, lão tử cũng từng chịu đựng không ít, để ta hành hạ người này đến chết để hả giận đi.

- Dừng lại trong hư không lâu như vậy, buồn bực cũng buồn bực chết rồi, thật vất vả mới có trò vui, sao có thể để mình ngươi hưởng dụng được, muốn lên mọi người cùng nhau xông lên.

Lại một người kêu to lên, thật giống nhìn thấy thịt vậy, bắt đầu phân phối với nhau.

Lý Vân Tiêu cũng không gấp chút thời gian này, lạnh lùng nhìn bọn hắn làm trò, trong bảy người ngoại trừ một người có tu vị Võ Tôn ra, còn lại đều chỉ có trình độ Võ Hoàng:

- Ta rất ngạc nhiên công tử trong miệng các ngươi kia là ai đấy?

Một người hừ lạnh nói:

- Người sắp chết, biết nhiều để làm gì?

Lý Vân Tiêu cười nói:

- Đến người sắp chết cũng không thể nói rõ cho biết sao? Các ngươi đừng tàn nhẫn như vậy được không?

- Không tốt.

Người nọ cười nhạo nói:

- Con sâu cái kiến nên có giác ngộ bi thảm của con sâu cái kiến.

Tên Võ Tôn kia khẽ nói:

- Đừng cãi nhau nữa, chỉ là một con sâu cái kiến, một chiêu liền diệt đi, cũng không nhét kẽ răng, các ngươi không lên thì ta lên vậy.

- Đừng, lưu cho chúng ta gia chút niềm vui thú đi.

Sáu người khác cơ hồ một ngụm đồng thanh nói, nhao nhao vọt lên.

Lý Vân Tiêu nói:

- Đã không thể hỏi được gì từ các ngươi, vậy thì vĩnh quyết đi.

Trong tay hắn lóe lên một đạo quang mang điểm xuống dưới chất, Giới Thần Bi lập tức phát ra hào quang sáng chói, bay về phía trước, trong hào quang lập tức bay ra ba người ra, Lý Vân Tiêu cười nói:

- Rất lâu đã không thả các ngươi ra hóng gió rồi, có thể hoạt đông gân cốt một chút

Ba người xếp thành một hàng, đúng là Đoạn Việt, Nhạc Cửu Lâm và Huyền Lôi Kinh Vân Hống, khí tức phát ra trên người khiến sáu người kia khẽ giật mình kinh hãi.

"Chuyện gì xảy ra, hai người này một thú là từ đâu đi ra hả? "

- Không tốt, đều là tồn tại Võ Hoàng đỉnh phong cả.

Lý Vân Tiêu nói:

- Tận lực lưu người sống, ta có lời muốn hỏi.

- Yên tâm, chỉ cần Võ Tôn kia không tham gia, những người này không nói chơi.

Đoạn Việt cực kỳ hào khí, cười to nói:

- Lão nhạc, ngươi đối phó mấy người?

Nhạc Cửu Lâm nhàn nhạt khẽ nói:

- Đều là đám ô hợp, tùy tiện.

Hai người đã ở trong Giới Thần Bi quá lâu, sớm đã đột phá đã đến Võ Hoàng đỉnh phong, thêm vào Huyền Lôi Kinh Vân Hống, tổng cộng ba gã cường giả Võ Hoàng đỉnh phong khiến sáu người phải khiếp sợ.

- Làm càn có lão phu ở đây, há lại cho bọn ngươi càn rỡ.

Tên Võ Tôn kia trong lòng cũng đại chấn không thôi, nhưng may mắn chỉ là tồn tại cấp bậc Võ Hoàng, vẫn còn trong phạm vi khống chế của hắn.

- Này, đối thủ của ngươi ở chỗ này này.

Thanh âm Lý Vân Tiêu tuy rằng ôn hòa, lại như như bùa đòi mạng lọt vào lỗ tai hắn.

Ngay sau đó tên cường giảa Võ Tôn kia liền thấy được một khôi lỗi tản mát ra khí tức Võ Tôn đỉnh phong xuất hiện trước mặt hắn, nội tâm lập tức chìm vào thung lũng, trở nên một mảnh lạnh buốt.

- Lên.

Lý Vân Tiêu nhẹ nhàng ra lệnh, Hồ Lô Tiểu Kim Cương và bọn người Đoạn Việt hào khí tăng vọt xông tới, bảy người đối phương đều lâm vào tuyệt vọng, hoàn toàn trở thành giết chóc đơn phương.

Chỉ mấy tức thời gian, trong bảy người đã chết ba, bốn người trọng thương.

Tên Võ Tôn kia cũng bị Hồ Lô Tiểu Kim Cương xách đến trước mặt, Đoạn Việt càng hô lớn không thú vị, đối thủ quá mức đơn giản, mang theo Nhạc Cửu Lâm và uyền Lôi Kinh Vân Hống quay lại trong Giới Thần Bi.

- Tốt rồi, chư vị có thể nói cho tại hạ công tử trong miệng các ngươi là người phương nào rồi chứ?

Tên Võ Tôn kia kinh mạch toàn thân đều bị đánh vỡ, cả người gần như tê liệt, rên rỉ nói:

- Giết, ngươi giết chết ta đi, công tử nhất định sẽ báo thù cho ta.

Lý Vân Tiêu lắc đầu thở dài:

- Lúc ta thẩm vấn ghét nhất là xương cứng, huống chi xương cứng của các ngươi đều là giả vờ.

Lý Vân Tiêu điểm xuống một ngón tay, lập tức hai đạo kiếm quang bắn ra, trong tiếng hét thảm, hai cánh tay tên Võ Tôn kia đã rơi xuống, bay vào trong bóng đêm vô tận.

Ba người chưa chết khác sắc mặt đèu thảm biến, bọn hắn ngược lại không úy kỵ tử vong, tồn tại có thể đi đến bước này trên võ đạo, người nào mà không xem nhạt sinh tử, chỉ là sĩ khả sát bất khả nhục, bảo bọn hắn chịu khuất nhục mà chết thì rất khó chấp nhận nổi.

- Ngươi giết chúng ta đi, nếu như ngươi cũng là một gã võ giả, vậy thì xin xứng với tôn nghiêm võ giả đi.

Lý Vân Tiêu cười lạnh nói:

- Tôn nghiêm võ giả? Vậy thì mời các ngươi trước tận trách nhiệm của kẻ bại trận đi đã.

- Trách nhiệm của kẻ bại trận?

Tất cả mọi người mê mang, cau mày.

Lý Vân Tiêu nói:

- Đúng vậy, chính là trách nhiệm của kẻ bại trận, nói ra tất cả những gì ta muốn biết, nếu không thì đừng nói với ta cái gì mà tôn nghiêm võ giả nữa.

Bốn người đều chấn động toàn thân, tên Võ Tôn kia sợ hãi nói:

- Không, không thể nói nói công tử sẽ không bỏ qua cho chúng ta đâu, chính mình chết không có sao, chớ liên lụy đến người nhà a.

- Aizz, sinh tử đều lưỡng nan ah.

Lý Vân Tiêu thở dài:

- Vậy ta chỉ có thể tra tấn các ngươi rồi.

Bốn người thân hình đại chấn, lúc sợ hãi ngẩng đầu nhìn về phía Lý Vân Tiêu chỉ thấy được một đôi loan nguyệt chi nhãn huyết sắc.

Chỗ tu sửa truyền tống đại trận, tất cả mọi người đã có chút đợi không kiên nhẫn được nữa rồi.

Tên Đại Thuật Luyện Sư bát giai kia cau mày nói:

- Hắn thật sự đang tu sửa trận pháp sao? Lại vẫn không nhúc nhích, biết rõ không gian thông đạo ở trong hư không đứt gãy, ngồi ở đây thì làm được gì chứ? Căn bản chính là giả thần giả quỷ!


Ý nghĩ của hắn là tiếng lòng của tất cả mọi người, ngoại trừ Mạc Tiểu Xuyên ra.


Mạc Tiểu Xuyên lạnh băng nói:


- Câm miệng cho ta, ếch ngồi đáy giếng.


Loại trách cứ và hoài nghi này nếu rơi vào trên người hắn thì hắn chỉ có thể cười cười, không ngại chút nào. Nhưng nếu nhắm vào sư phó hắn thì tuyệt đối không thể nhẫn nhịn được, Mạc Tiểu Xuyên sợ rằng mình đến lúc đó thật sự nhịn không được một chưởng chụp chết người này mất.


- Hừ, ngươi ngoại trừ biết mắng chửi người ra, còn có bản lãnh gì. Muốn ta câm miệng, thì mời bày ra bản lĩnh thực tế đi!


Tên Thuật Luyện Sư bát giai kia cũng không nhịn được nữa rồi, nổi giận nói:


- Trận pháp này vẫn là ta phụ trách tu sửa, đã gần như xong việc, các ngươi chỉ vừa mới tới, không chỉ không giúp ích được gì, lại còn ở đây giả thần giả quỷ, quả thực đáng hận.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK