Mục lục
Vạn cổ chí tôn - Giang Lam (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Một tên Thuật Luyện Sư trong đó đột nhiên ngẩng đầu lên, đang nhìn ngọc bàn hình tròn trên bầu trời, lo lắng nói:

– Đã qua ba canh giờ, công tử Ngọc đại nhân còn không có đầu mối sao? Thông đạo này có mạnh mẽ chống đỡ được đi nữa, e rằng ngọc bàn phá hủy, chúng ta sẽ không trở về được.

Một người nói:

– Không có biện pháp, chờ một chút đi. Công tử Ngọc chính là phong hào thiên diễn, có thể nhìn thấy quá khứ tương lai, có lâu hơn nữa cũng phải đợi. Cùng lắm thì đưa tin trở lại, để bên kia lại mở ra một cái thông đạo khác.

Tên Thuật Luyện Sư kia hừ lạnh nói:

– Thực sự là người ngoài nghề nói lời ngoài, cùng một khu vực không gian thông đạo trong vòng mấy tháng không cách nào đả thông hai lần, bằng không hư không năng lượng phong bạo sẽ phá hủy tất cả, nếu là ngọc bàn tan vỡ, mọi người cũng chỉ có thể bay trở về.

Nhưng vào lúc này, bên kia Đoan Mộc Hữu Ngọc đã nổi lên biến hóa, trên chín mặt kính quang mang dần dần tiêu tán, tựa hồ đã tuyên bố kết thúc, mặt kính trực tiếp hóa thành màn nước, vỡ nát trên không trung, không để lại bất cứ dấu vết gì.

Mọi người vội vàng bay đi, từng người rơi vào bốn phía Đoan Mộc Hữu Ngọc, chỉ thấy trên mặt của hắn lộ ra một mảnh nghi hoặc và trầm tư, tựa hồ lâm vào trong nan đề, đối với tin tức thu hoạch được hết sức hoang mang không giải thích được.

Mạc Hoa Nguyên nhịn không được hỏi:

– Công tử Ngọc đại nhân, có thể biết được manh mối về đại ca của ta khônh?

Đoan Mộc Hữu Ngọc nhìn hắn một cái, nói:



– Tin tức thập phần hỗn độn, ta không dám xác định, nhưng ta có cảm giác đại ca ngươi cũng chưa chết.

Mạc Hoa Nguyên trong nháy mắt đại hỉ, kích động nói:

– Có thật không? Vậy có biết đại ca của ta đi nơi nào?

Đoan Mộc Hữu Ngọc đối với hắn cũng không quan tâm, không trả lời nữa, chỉ là mở miệng nói:

– Không sai biệt lắm, trở về đi. Ta cũng từ Thánh Vực đi vòng, quay về Trường Thiên Nhất Sắc.

Một người trong đó vội hỏi:

– Công tử Ngọc đại nhân, những tin tức này có thể chỉnh lý cho chúng ta một phần hay không?

Đoan Mộc Hữu Ngọc nhướng mày, nói:

– Không có hứng thú.

– Ân? Cái này….

Người nọ sửng sốt, lập tức cười khổ nói:

– Đại nhân, chúng ta theo ngài đi ra chính là vì mượn lực lượng của ngài tìm kiếm kết cục của Tống Nguyệt Dương Thành, nếu chúng ta cứ như vậy tay không đi trở về, làm sao đối với bên trên giao phó a.

Đoan Mộc Hữu Ngọc lạnh nhạt nói:

– Đây là chuyện của chính các ngươi. Cần tin tức gì, tự mình đi thăm dò, ta chỉ đáp ứng Tiêu Hải Dụ đến Tống Nguyệt Dương Thành một chuyến, cũng không đáp ứng hắn giúp các ngươi thu thập tình báo.

– A, chuyện này…

Tất cả mọi người đều là hai mắt choáng váng, nội tâm chửi bới không ngớt, nói: Em gái ngươi nha nếu không cần ngươi hỗ trợ, gọi ngươi tới tìm chết a!

Mọi người đều là trong lòng điên cuồng mắng chửi, nhưng lại không dám nói ra, ngay cả một tia bất kính cũng không dám biểu lộ, một người trong đó cười khổ nói:



– Công tử Ngọc đại nhân, chớ cùng chúng ta nói giỡn, như vậy trở lại chúng ta thực sự cũng bị Phó ty đại nhân lột da.

– Nói giỡn? Các ngươi thấy ta là người thích nói giỡn lắm sao? Sống chết của các ngươi cùng ta có liên quan gì?

Đoan Mộc Hữu Ngọc bước ra một bước, liền hướng trên cao đi tới, lạnh nhạt nói:

– Các ngươi không đi, ta đi trước, sau này còn gặp lại.

Tất cả mọi người lại là choáng váng, Thánh Vực tiêu hao khí lực mạnh mẽ đả thông thông đạo, chính là vì tra xét kết cục của Tống Nguyệt Dương Thành, nghĩ không ra Đoan Mộc Hữu Ngọc dĩ nhiên không cho mặt mũi như vậy, tất cả mọi người đều hai mặt nhìn nhau, vội vàng đi theo.

Nhân gia không để cho ngươi mặt mũi thì như thế nào? Đám thập đại phong hào Vũ Đế này đều là người không chọc nổi, coi như không để cho Thánh Vực mặt mũi, cũng không cách nào làm gì được hắn.

May mắn trở về thông đạo trực tiếp chỉ hướng Thánh Vực, hiện tại chỉ có thể sau khi trở về lấy tốc độ nhanh nhất đi lên hội báo, để người bên trên nghĩ biện pháp lưu lại Đoan Mộc Hữu Ngọc.

Mạc Hoa Nguyên và hai gã Thuật Luyện Sư khác vội vàng đi đầu bay lên bầu trời, đem ngọc bàn thu lại, lúc này mọi người mới từng người bước vào trong thông đạo, sau đó hắc động chậm rãi khép kín, toàn bộ bầu trời khôi phục lại nguyên trạng.

Ngay khi đám người Đoan Mộc Hữu Ngọc tra xét Tống Nguyệt Dương Thành, trong một chỗ cực kỳ bí ẩn, trụ sở tổng bộ Tử Thần Cung.

Thân ảnh người của Lý Dật và lũ yêu tộc dần dần nổi lên, còn có không ít cao thủ Tứ Cực Môn gồm Đường Kiếp.

Lý Dật nói:

– Chư vị tựu an tâm lưu lại chỗ này tu luyện đi, Tử Thần Cung tuy rằng thực lực không mạnh, nhưng tuyệt đối là một trong tông môn khó tìm kiếm nhất trên đại lục. Lúc này Tứ Cực Môn sợ rằng đã quấn vào vòng xoáy, tổng bộ của các ngươi đã trở thành nơi thị phi rồi.

– Tổng bộ bên kia có phụ thân đại nhân trấn thủ, trong khoảng thời gian ngắn không đến mức gặp chuyện không may, nhưng lâu dài khó mà nói. Bây giờ việc cấp bách vẫn là ai bị thương thì mau chóng khôi phục thực lực, như vậy mới có thể có nơi cho chúng ta sống yên ổn.

Đường Kiếp phân tích nói:

– Nơi này đích xác bí ẩn, nếu không có Lý huynh dẫn đường, ngoại nhân căn bản không thể tìm tới. Còn phiền Lý huynh chế ra một kim chỉ nam tọa độ, để cho chúng ta tiện tiến hành tìm hiểu các loại tin tức cùng với vật chất cung cấp.

Lý Dật gật đầu nói:

– Phải. Bên trong Tử Thần Cung phần lớn nhân viên đã bị ta xử tử, địa bàn nơi đây lớn như vậy cũng chỉ có hơn mười người, cũng đủ an toàn và an tĩnh. Ta đi trước phân phó thủ hạ, an trí công việc cho mọi người tu luyện, các ngươi có thể ở phía bắc trong thiên điện chờ ta.”



Thương gật đầu nói:

– Như vậy rất tốt, chúng ta yêu cầu cực kỳ đơn giản, an tĩnh là được.

Nói xong, mọi người hướng tới một chỗ thiên điện ở mặt bắc bay đi.

Lý Dật lại là gào to một tiếng, chính là tín hiệu triệu tập tất cả mọi người, bản thân hắn đi tới bên trong đại điện.


Lần hành trình Tống Nguyệt Dương Thành này được ích lợi không nhỏ, không chỉ có chiếm được toàn bộ lực lượng, còn quá giang lên hai chiếc thuyền lớn thương minh và Tứ Cực Môn, đối với tương lai thành của hắn có bang trợ cực lớn.


Khi hắn huýt sáo dài, hơn mười đạo nhân ảnh hướng phía đại điện đi tới.


Đám biến thái bên trong Tử Thần Cung đã bị giết sạch toàn bộ, lưu lại những kẻ này hoặc là người bình thường, hoặc là thực lực không tầm thường, còn có thể có chỗ dùng.


Lý Dật hóa thành một đạo quang mang, trực tiếp rơi vào trên đại điện, đi vào.


Ngay sát na hắn vào cửa, trong giây lát con ngươi đột nhiên co rút, thân thể chấn động, hoảng sợ nhìn về phía ghế cung chủ trên đại điện, một gã bạch y nam tử trẻ tuổi đang ngồi ngay ngắn ở đó, mang trên mặt vẻ cười nhạt, trong tay không ngừng thưởng thức một tấm lệnh bài, chính là Tử Thần Lệnh.


Lý Dật sắc mặt trầm xuống, lạnh lùng nói:


– Người phương nào? Dám ngồi trên bảo tọa của Bổn cung đến tuyên bố nhiệm vụ? Ngươi có biết mình đã phạm vào tử tội?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK