Kiếm khí chém vào vùng đất, Long Thiên Miểu thả người né tránh, mặt âm trầm tức giận:
– Ngươi làm cái gì?
Lý Vân Tiêu cười lạnh nói:
– Long đại tiên sinh, ta thấy ngươi không còn ý chí chiến đấu, dường như không muốn sống, không bằng đưa kiếm trong tay cho ta đi.
Đồng tử Long Thiên Miểu hơi co lại, nói:
– Ngươi muốn chân long kiếm?
– Ừ, nhìn nó rất đẹp, ta rất muốn đấy.
Lý Vân Tiêu cười hắc hắc, ánh mắt lạnh như băng.
Long Thiên Miểu nói:
– Muốn kiếm cũng có thể, trả long nguyên phượng quang cho ta, ta sẽ dâng kiếm lên.
Lý Vân Tiêu nói:
– Long đại tiên sinh, ngươi đang nằm mơ sao? Long nguyên phượng quang đã bị ta và Phi Nghê hấp thu, làm sao có thể còn!
Long Thiên Miểu mặt lạnh như băng, cắn răng nói:
– Trên người của ngươi cũng bỏ đi, chỉ cần giao Phi Nghê cho ta, ta cũng dâng kiếm lên.
Lý Vân Tiêu tức giận:
– Ngươi cảm thấy có khả năng sao?
Long Thiên Miểu khẽ nói:
– Nếu làm không được, vậy không bàn nữa. Ngươi giờ phút này thực lực đúng là rất mạnh, nhưng muốn lấy kiếm, vẫn còn kém một bậc.
Nói xong, Long Thiên Miểu chém ra một đạo kiếm ý.
Sắc mặt Lý Vân Tiêu trầm xuống, lập tức hóa thành lôi quang.
Kiếm ý này lăng không hóa rồng, cho dù hắn tránh thế nào cũng khong tánh được.
Hừ!
Lý Vân Tiêu tức giận hừ một tiếng, lập tức không hề đào tẩu, kim quang tỏa ra toàn thân, hai tay đột nhiên nắm chặt, lực lượng bạo phát.
Đột nhiên một đạo hỏa diễm bay lên không, hóa thành phượng ảnh, một bóng dáng thướt tha hiện ra, nàng vung tay lên, một ngón tay điểm qua như hồ điệp bay múa, đôi cánh chớp động ngăn cản kiếm khí kia.
Ầm ầm!
Dưới hồ điệp ngăn cản, kiếm khí lập tức nổ tung, tiếng nổ bắn ra bốn phía.
Lý Vân Tiêu kinh hỉ nói:
– Phi Nghê, ngươi khôi phục?
Phi Nghê cười cười, giảo hoạt nói:
– Để phu quân lo lắng.
Nàng tuy cười, nhưng mà trên chân mày mang theo thần thái sầu lo.
Long Thiên Miểu khẽ giật mình, lạnh giọng nói:
– Phi Nghê, ngươi muốn phản bội ta, phản bội Long gia sao?
Phi Nghê mặt lạnh, trong mắt đầy hàn ý, nói:
– Tông chủ đại nhân, không phải ta muốn phản bội Long gia, mà là ngươi muốn lấy tính mạng của ta.
Long Thiên Miểu cau mày nói:
– Tình huống vừa rồi ta cũng bất đắc dĩ, ngươi có lẽ hiểu khổ tâm của ta.
– Khổ tâm? Ha ha.
Phi Nghê cười sầu thảm, thảm thiết nói:
– Vừa rồi ta hôn mê, kỳ thật chỉ cần một chút nguyên long chi lực là có thể kích phát thiên phượng niết thể của ta, dục hỏa trùng sinh, đối với thực lực tông chủ đại nhân không có bất luậ ảnh hưởng gì. Ngươi có chân long huyết mạch không có khả năng không biết, nhưng ngươi lại trực tiếp rút thiên phượng nguyên quang của ta, làm ta lâm vào vạn kiếp bất phục!
Mọi người đều cả kinh, lộ ra dị sắc.
Kỳ Quỷ ở xa xa nghe thế, lẩm bẩm nói:
– Phi Nghê...
Sắc mặt Long Thiên Miểu trầm xuống, nói:
– Tình thế lúc ấy cấp bách, là ta cân nhắc thiếu nợ ngươi. Phi Nghê, trở lại bên cạnh ta, ngươi vẫn là thiếu chủ Long gia, ta cũng truyền vị trí Long gia cho ngươi. Sau ngày hôm nay, ngươi là một trong bảy đại tông chủ.
– Bảy đại tông chủ? Ha ha ha!
Phi Nghê cười ha hả, nói:
– Bảy đại tông chủ thì sao? Bảy đại tông chủ cũng không phải là Phi Nghê ta muốn.
Ánh mắt của nàng mang theo thần sắc thê lương, khẽ cười nói:
– Ta thích cường giả, càng ưa thích tác chiến với cường giả, phu quân ta tất sẽ thành thiên hạ đệ nhất nhân, làm thê tử thiên hạ đệ nhất với ta thú vị hơn làm tông chủ.
Long Thiên Miểu lạnh giọng nói:
– Đã như vầy, ta hôm nay đích thân giết phản đồ này, rút sạch long nguyên phượng quang của ngươi.
Hắn lập tức thi triển long vực, lăng không chém tới.
Lý Vân Tiêu cả kinh, đang muốn ra tay, lại nghe Phi Nghê nói:
– Phu quân, để cho ta tới đi, đây và tông chủ đại nhân có ân oán, nên để ta chấm dứt.
Lý Vân Tiêu cau mày nói:
– Thực lực ngươi...
Phi Nghê xoay người kinh ngạc cười cười, nói:
– Cũng đừng khinh thường ta.
Lý Vân Tiêu gật đầu nói:
– Tốt, chính ngươi cẩn thận một chút.
Phi Nghê giơ tay lên, thân thể hóa thành hình thái yêu phượng, một đạo hào quang bất định bắn ra từ ngón tay, giống như ánh sáng đom đóm chiếu rọi chung quanh bắn tới long vực.
Hai đạo lực lượng va chạm nhau, khí lãng nổ mạnh, tạo nên vô số rung động bắn lên cao, tâm tình hai người không bình tĩnh được.
Kiếm trong tay Long Thiên Miểu bay múa, cắn răng nói:
– Phi Nghê, ngươi quả nhiên là thiếu chủ kiệt xuất nhất của Long gia, ngươi phản bội, ta làm sao bỏ qua được?
Phi Nghê cũng có nhiều cảm xúc, trong đầu nhớ lại chuyện cũ, dường như mềm lòng nói:
– Tông chủ đại nhân, buông chân long kiếm rời khỏi đi, Phi Nghê không muốn tổn thương ngươi.
– Hừ, làm tổn thương ta? Phi Nghê ngươi quá tự tin rồi.
Long Thiên Miểu tức giận quát một tiếng, lập tức xuấ hiện trước người Phi Nghê, trường kiếm quét ngang, kiếm quang sáng ngời.
Thân ảnh Phi Nghê bất định, tàn ảnh bị kiếm kia mang chém vỡ, chân thân của nàng đã lao tới phía trước.
Long Thiên Miểu một kiếm không được, lập tức rút lui, lăng không đâm tới.
Phi Nghê nâng tay phải lên, hai ngón tay như nhặt hoa, nhẹ nhàng kẹp lấy thân kiếm.
Phanh!
Thân kiếm lắc lư, xuất ra một khe hở, lại không thể tổn thương nàng mảy may.
– Cái gì?
Long Thiên Miểu kinh hãi, gương mặt âm trầm, đặc biệt nghĩ tới lực lượng của Phi Nghê cùng Lý Vân Tiêu vào lúc này chính là sạch long nguyên phượng quang trong người mình, lửa giận càng thiêu đốt hừng hực, thân thể sắp nổ tung!
– Dám khinh thường ta! Thiên địa vô pháp, chúng sinh trảm tội!
Phanh!
Phi Nghê hai ngón tay bắn ra, máu tươi rơi vãi không trung, kiếm khí trảm tổn thương tay nàng, uy năng rất lớn, lại chém tới lần nữa.
Tàn ảnh bị chém, chân thân Phi Nghê xuất hiện trên trời cao, hai ngón tay đảo qua, nàng nhìn máu đang chảy, ngưng giọng nói:
– Chút máu này là trả ân tái tạo tài bối của tông chủ.
– Hừ, ngươi nếu thật tâm cảm kích ta, liền cùng ta bắt lấy Lý Vân Tiêu, ngươi vẫn là thiếu chủ tương lai của Long gia!
Long Thiên Miểu nội tâm khiếp sợ, thực lực của Phi Nghê lúc này còn trên cả hắn, nhưng trên mặt hắn vẫn bất động thanh sắc, hừ lạnh không thôi.
Phi Nghê khẽ cười nói:
– Đáng tiếc đạo bất đồng, Phi Nghê rốt cuộc hông thẻ quay về, cũng lại không muốn làm thiếu chủ Long gia. Long đại tiên sinh, hôm nay nên chấm dứt ân oán đi.
Nàng bấm niệm pháp quyết, mi tâm có ánh sáng đỏ lóe lên, hỏa diễm thiêu đốt đầy trời, ngưng tụ hình ảnh thiên phượng, bay múa cửu thiên.
Long Thiên Miểu đại biến, lạnh giọng nói:
– Nếu ngươi chấp mê bất ngộ, giữa chúng ta tình nghĩa vĩnh quyết, ngươi không bao giờ là ngươi Long gia nữa.
Phi Nghê nhướng mày, nhanh chóng hòa hoãn, nói:
– Tùy ngươi.
– Đi chết đi!
Long Thiên Miểu giận dữ, trường kiếm chém xuống!
Phi Nghê bay lên trời, bay lượn cửu thiên, sau lưng hóa thành phượng vũ, thân thể bị phượng quang bao quanh.
Phanh!
Kiếm ý chém lên hào quang, sinh ra vô số khe hở.
Chân thân Phi Nghê triển lộ ra, hỏa diễm khôn cùng bao phủ lấy Long Thiên Miểu.
Vào lúc Lý Vân Tiêu đang quan sát Phi Nghê, La Thanh Vân cùng Tần Xuyên cũng phân biệt xông tới, hai người đều là tinh tú đương thơi, làm sao cam tâm bị Lý Vân Tiêu ngăn cản.