Nguyễn Tử Mậu một câu nói giết, lập tức khiến bầu không khí toàn trường đông cứng lại rồi.
Lý Dật đến từ Nam Vực, cũng không rõ ràng lắm ân oán giữa Cổ Phi Dương và Hồng Nguyệt thành, sở dĩ nói châm chọc, không ngờ lại gặp phải phản ứng kịch liệt như thế, ngược lại khiến hắn sửng sốt một chút.
Bầu không khí thoáng cái khẩn trương lên, hai người đều là lạnh lùng nhìn thẳng đối phương, không nhường chút nào. Trong lòng Lý Dật cũng biết chính mình tất nhiên phạm vào kiêng kỵ của đối phương, nhưng trên khí thế lại không chịu thoái nhượng nửa phần.
Đột nhiên một đạo thanh âm dễ nghe như chim hoàng oanh truyền đến, khẽ cười nói:
– Ngày tốt mỹ cảnh như thế, không cần đánh một trận giải ưu.
Một đạo quang mang từ phía chân trời hạ xuống, hiển lộ ở trước mặt mọi người, dẫn đầu một vị mỹ phụ nhân mặt mang lụa mỏng, thân ảnh thướt tha, chân thành cười nói:
– Tử Mậu công tử, xin lỗi đã tới chậm.
Lý Vân Tiêu sửng sốt một chút, trước mắt cô gái này đúng là Mai gia gia chủ Cửu di, chỉ là sau lưng hai gã tỳ nữ lại không phải là Mai Đông Nhi.
Khí tức trên người Nguyễn Tử Mậu thu liễm, ánh mắt lạnh lùng nhìn chằm chằm Lý Dật, nói:
– Nể mặt Cửu di, lần này tạm thời buông tha ngươi. Nếu là ngươi không hề phục, chờ sau khi tụ hội, tùy thời hoan nghênh đến chiến.
– Hừm, chiến thì chiến, ai sợ ai?
Lý Dật hừ lạnh đáp lại, ngồi trở lại trên vương tọa, một bộ dáng ngạo nghễ không phục.
Cửu di cũng nhìn thấy Lý Vân Tiêu, khẽ khom người vuốt càm nói:
– Nghĩ không ra ở chỗ này cũng có thể gặp phải Vân Tiêu công tử, lấy thực lực của công tử ngồi trên vương tọa, hoàn toàn xứng đáng.
Mọi người đều là sửng sốt, đám người Nguyễn Tử Mậu cũng ngẩn ra, Lý Vân Tiêu thực lực lục tinh Vũ Tôn bày ở nơi đó, đây là sau khi uống huyết trà đã đề thăng lên, chỉ có thể nói là không sai, nếu không phải hắn đầu cơ trục lợi, làm sao có thể ngồi trên vương tọa.
Không ít người đều đang phê bình kín đáo, trong lòng thậm chí cười nhạt.
Lý Vân Tiêu cười nói:
– Cửu di quá khen, nghĩ không ra Hồng Nguyệt thành đem ngươi cũng mời tới, tất nhiên là có bảo bối tốt để nhìn. Không biết bây giờ Đông Nhi như thế nào?
Cửu di cười nói:
– Đông nhi hiện nay mạnh khỏe, đang ở bên trong môn phái bế quan tu luyện, nhưng đối với công tử vẫn nhớ mãi không quên. Ta là người làm ăn, phải cả ngày bôn ba khắp nơi mới có thể kiếm lấy một ít tiền tài nuôi gia đình sống tạm, cả đời số mệnh lao lực.
Lý Vân Tiêu cười mà không nói.
Nguyễn Tử Mậu sinh lòng nghi hoặc, thân phận của Cửu di không phải người bình thường có thể biết, Lý Vân Tiêu này không chỉ có nhận thức nàng, hơn nữa tựa hồ cực kỳ quen biết. Hơn nữa vẻ tôn kính trong mắt Cửu di cũng chỉ có nhìn lúc Lý Vân Tiêu mới có, đối với chính chủ như mình cũng không có “ưu đãi” như thế.
Hắn thấy trong mắt mọi người không ít mê hoặc, hiển nhiên là cũng không nhận ra Cửu di, lập tức giải thích:
– Vị Cửu di đại nhân này là giám định thế gia nổi tiếng thiên hạ — Mai gia chi chủ.
– A?
Lần này mọi người từng tên đều kinh hô lên, nghĩ không ra Mai gia luôn luôn lấy hình tượng lão đầu trứ danh giám định, dĩ nhiên sẽ là một thiếu phụ như thế đảm đương gia chủ.
Cửu di mỉm cười hướng mọi người nói:
– Người làm sinh ý, mong rằng chư vị tuổi trẻ tuấn kiệt có thể chiếu cố sinh ý của Mai gia ta nhiều hơn.
Chúc Dục Kỳ cười nói:
– Mai gia từ trước đến nay điệu thấp thần bí, bất quá giám định thuật thiên hạ vô song, tụ tập lại tài phú sợ rằng sánh ngang với nhất đại tông phái. Thảo nào Lý Vân Tiêu nói có bảo bối để xem.
Hắn gọi thẳng tên của Lý Vân Tiêu, cũng không dám gọi Vân Tiêu huynh, để tránh khỏi phải chịu kinh ngạc như Bắc Minh Lai Phong.
Cửu di cười nói:
– Lần này được xem Tử Mậu công tử xuất ra loại trân phẩm nào cho đại gia thưởng thức, nghìn vạn lần đừng quá khó khăn khiến ta ở trước mặt quần hào trong thiên hạ đánh mất mặt.
Nguyễn Tử Mậu cười nói:
– Cửu di đang tạo áp lực cho ta rồi.
Hắn vỗ tay một cái, lập tức có người bưng ra một cái khay, dùng vải đỏ đắp lại, mọi người thần thức đều dò xét qua, chỉ biết là đồ vật kim loại, lại không biết là vật gì.
Nguyễn Tử Mậu tiện tay đem vải đỏ xốc lên, nói:
– Thứ này rốt cuộc là vật gì, vẫn làm khó ta bấy lâu, nhưng chung quy có thể cảm giác được trong đó bất phàm, khó có được mời tới Cửu di, còn có thiên hạ tuấn kiệt, mọi người cùng nhau giúp ta giải thích nghi hoặc được chăng?
Ánh mắt của mọi người trong giây lát nhìn lại, chỉ thấy trên khay chỉ là một khối tiểu thiết phiến thông thường, dưới ngạc nhiên đều bắt đầu suy ngẫm, lấy thân phận của Nguyễn Tử Mậu đương nhiên không có khả năng đùa giỡn mọi người.
Cửu di ánh mắt ngưng lại, vùng xung quanh lông mày hơi nhíu lên, tiến đến dùng ngón tay ở trên thiết phiến khẽ vuốt, tựa hồ đã bị cái gì đó kích thích, mạnh mẽ kinh hô một tiếng liền đưa ngón tay rụt trở về, trên mặt lộ ra vẻ hoảng sợ.
Nguyễn Tử Mậu kinh hãi nói:
– Cửu di làm sao vậy?
Hắn vội vàng tiến lên kiểm tra, trực tiếp thiết phiến vẫn như cũ nằm ở đó, không động mảy may, cũng không có bất cứ vẻ kỳ dị gì.
Nguyễn Tử Mậu chưa phát giác ra có chút hồ nghi, thiết phiến này ở trong tay hắn đã rất nhiều thời gian, bó tay chưa từng có xuất hiện qua dấu hiệu gì.
Trên mặt Cửu di lộ vẻ hoảng sợ quá mức, nói:
– Thiết phiến này là ở đâu ra?
Nguyễn Tử Mậu nói:
– Nghe nói là đến từ Mai Cốt Chi Địa, hiện tại phiến địa phương phát sinh biến cố, đã mất dần linh khí, sau đó không lâu sẽ trở thành một mảnh đất hoang rồi.
– Lạc ca!
Hai tay của Lý Vân Tiêu bỗng nhiên căng thẳng, phát sinh thanh âm cốt bạo, trong đôi mắt dị thường ngưng trọng, chỉ nhìn chằm chằm vào thiết phiến trong khay, thân thể hơi có chút run rẩy.
Cùng tồn tại trên vương tọa mấy người lập tức phát hiện sự khác thường của hắn, cả đám sắc mặt thật là cổ quái, bọn họ không tin Nam Vực hầu tử còn có thể có kiến thức như vậy, nhận được loại kỳ vật này ngay cả Mai gia chi chủ đều kinh sợ không ngớt.
Nguyễn Tử Mậu hỏi tới:
– Cửu di, đây rốt cuộc là vật gì?
Sắc mặt Cửu di giãy dụa một hồi lâu, mời kềm chế được nội tâm gợn sóng, sắc mặt xám trắng lắc đầu, cắn răng nói:
– Không biết!
– Cái này…
Nguyễn Tử Mậu cười khổ nói:
– Cửu di có gì kiêng kỵ hay không? Đây bất quá là chính là một khối thiết phiến mà thôi, có thể nào khiến Cửu di kinh hãi như vậy? Lại có lời khó nói chăng?
Cửu di lắc đầu liên tục nói:
– Nói chung Tử Mậu công tử đừng hỏi, vật ấy cực kỳ bất tường, công tử cũng không cần giữ ở bên người, tận lực xử lý cho xong đi.
Nguyễn Tử Mậu một lát không nói gì, mọi người cũng đều là bị treo khẩu vị, đều lộ ra vẻ bất mãn.