Vưu Mật triệt để kinh ngạc đến ngây người, vậy làm sao mà đánh? Trong cơ thể đối phương có một con hung ma, chỉ khí thế của nó đã áp người ta thở không ra hơi.
Sắc mặt Hoàng Phủ Bật ngưng trọng, nói:
– Đồng loạt ra tay, bắt Cổ Phi Dương lại!
– Cái này…
Vài tên trưởng lão hai mắt nhìn nhau, hiển nhiên đã bị dọa sợ rồi.
Hoàng Phủ Bật nói:
– Không cần lo lắng, nếu Ma Chủ thực chạy đến, bị hại đầu tiên chính là bản thân Cổ Phi Dương! Hắn vào lúc này chỉ là vật chứa phong ấn mà thôi, hắc hắc, thật sự là thu hoạch to lớn, toàn bộ ra tay cho ta.
Hắn ra lệnh một tiếng, không người dám phản kháng, tám gã trưởng lão và hai tên phó tông chủ kiên trì ra tay, cái kia thanh thế rung trời, cả hang đọng chậm rãi sụp đổ.
Cùng lúc đó, Hoàng Phủ Bật nhìn qua hắn với ánh mắt càng mạnh hơn, thân ảnh kia đột nhiên biến mất, cũng biến mất tại chỗ, nhưng chân thân cũng đã hiện thân trước mặt Thiên Tinh Tử, hắn đánh ra một quyền.
Một quyền này hết sức bình thường, chỉ là Phục Hổ Quyền đơn giản, là một hổ hình nhe răng trợn mắt rất hung tàn.
Sắc mặt Thiên Tinh Tử trầm xuống, chưa bao giờ ngưng trọng như vậy, mặc dù đối mặt một vạn con hổ thật hắn cũng không có nhìn một cái, chiêu thức của Hoàng Phủ Bật đã phản phác quy chân rồi, bất kỳ vũ kỹ nào thi triển đi cũng không dưới thần thông.
Thiên Tinh Tử giơ chân lên, hắn nghiêng người đá vào hổ trảo của đối phương, chân thế mang phong, cũng đơn giản đến cực điểm, chính là một chiêu La Hán Cước, cũng là một vũ kỹ trụ cột.
Hừ!
Hoàng Phủ Bật cười lạnh một tiếng, thuận thế đánh ra một trảo, trực tiếp đánh thẳng vào bàn chân của Thiên Tinh Tử.
Năm ngón tay đụng vào bắp chân, lập tức cảm thấy có lực dính rất mạnh, không thể rút trở về.
Không chỉ như vậy, Hoàng Phủ Bật cảm thấy nguyên lực trong người đang khởi động, lại muốn dọc theo cánh tay của đối phương hấp chân nguyên của hắn.
– Hừ, ngây thơ!
Năm ngón tay của Hoàng Phủ Bật nắm chặt, lập tức chân nguyên đông cứng ở lòng bàn tay, lại hóa quyền thành chưởng, thuận thế vỗ xuống.
Phanh!
Một đạo quang mang tuôn ra, nguyên lực chấn động dữ dội.
Thiên Tinh Tử bị đập bay ra ngoài, thân thể bay lên trời, hai tay của hắn đột nhiên mở ra, lại là một vũ kỹ trụ cột Bạch Hạc Lưỡng Sí, giống như con ngỗng giương hai cánh.
Hoàng Phủ Bật thu quyền lại, giờ phút này hai tay Thiên Tinh Tử mở rộng, thân thể không hề phòng ngự bày ra trước mặt hắn, khắp nơi là tử huyệt, khắp nơi là sơ hở.
Ánh mắt của hắn ngưng tụ, càng như thế càng không dám khinh thường, nhìn qua toàn thân là sơ hở, khắp nơi đều là tử huyệt nhưng càng như thế lại càng hoàn mỹ. Hắn trở tay một trảo, đánh ra một chiêu Hắc Hổ Đào Tâm.
Thiên Tinh Tử biến sắc, khí thế toàn thân của hắn bị Hắc Hổ Đào Tâm áp chế, một lực lượng áp chế tuôn ra trong nội tâm của hắn. Thân ảnh của hắn hướng lên, lại đánh ra một chiêu La Hán Cước.
Đồng tử Hoàng Phủ Bật co rụt lại, quát:
– Cùng chiêu thức thi triển lần hai, dễ dùng như vậy sao?
Chiêu Hắc Hổ Đào Tâm nhanh chóng đánh lên đùi La Hán Cước.
Phanh!
Một tiếng nổ lớn vang lên, thân thể Thiên Tinh Tử bị đánh bay ra ngoài, trực tiếp đụng vào vách núi, rất nhiều nham thạch rơi xuống.
Ở bên kia, người Phệ Hồn Tông cùng Vạn Tinh Cốc đang hỗn chiến, Lý Vân Tiêu sau khi bị Ma Chủ Phổ tỉnh dậy đã bị cắn trả, mười hai đạo hư quang phong ấn hoàn toàn dựa vào lực lượng của hắn mà vận chuyển, thân thể của hắn bắt đầu suy yếu.
May mắn uy thế của Phổ quá dọa người, tăng thêm Lý Vân Tiêu trước đó thi triển ra lực lượng không tầm thường, người Phệ Hồn Tông thật không dám tới gần, chỉ du đấu thăm dò chứ không làm gì được hắn.
Mà Điêu Tu đã không chống đỡ nổi, sau mấy chiêu đã có xu thế sụp đổ.
Trong công pháp của Phệ Hồn Tông rất nhiều có tính thương tổn hồn phách thật lớn, năm quân khôi không ngừng có ác quỷ tiến vào công kích, phá hư từ bên trong, hồn phách bị ăn sạch thì đình trệ bất động.
Đột nhiên một đạo cự đại hào quang sáng lên, chiếu sáng cả cái động to lớn này.
Túc Bình đứng trên quái thú hình lộc cực lớn, một tay bấm niệm pháp quyết, ánh sáng tinh hoàn bốn phía sáng lên không ngớt.
Khí thế thần thánh bay vọt chung quanh hắn, không ngừng hút đi lực lượng trong cơ thể quái thú hình lộc.
Mọi người đều cả kinh, ánh mắt bị hấp dẫn nhìn qua.
Hoàng Phủ Bật đang triền đấu với Thiên Tinh Tử, khóe mắt cũng nhìn qua, trong nội tâm hơi kinh, chợt nói:
– Thì ra khí tức thánh khiết tới từ cơ thể của Lộc Nghiêu, chẳng lẽ…
Túc Bình một tay bấm niệm pháp quyết bất động, hắn vẫn không bị ngoại giới quấy nhiễu, trong lúc hào quang thánh khiết chiếu sáng khắp nơi, đột nhiên ấn quyết thay đổi, trong mắt bắn ra hào quang quái dị, làm cho mọi người cảm thấy nội tâm run lên.
– Vạn Trượng Yểm Địa!
Hai tay của hắn bấm niệm pháp quyết, thân ảnh của hắn thẳng tắp, một chưởng vỗ vào đỉnh đầu của Lộc Nghiêu, lập tức ấn quyết không ngừng sinh ra.
Thân ảnh Lộc Nghiêu run lên, pháp tắc xiềng xích trói buộc bốn phía lóe lên, cả động đá vôi này không ngừng lắc lư.
Hào quang thánh khiết không ngừng tuôn trào trong cơ thể Lộc Nghiêu, trong khoảnh khắc đã hấp thu không còn, yêu khí bành trướng đột nhiên tản ra.
Lộc Nghiêu đôi mắt to như đèn lồng ra, tia ánh sáng màu đỏ từ trong miệng bay ra ngoài.
Rống!
Một khí tức màu xám tro đột nhiên sôi trào, cả động đá vôi này không ngừng rung chuyển, cả không gian cứng lại, tất cả mọi người lập tức có cảm giác hít thở không thông, thật giống như cả thân thể đều bị khí tức màu xám tro bao phủ, hơn nữa sinh cơ dường như bị đoạt đi, trên làn da xuất hiện một lớp vảy.
Ầm ầm!
Khi Lộc Nghiêu phun ra một hơi, tinh hoàn bên người Túc Bình cũng tản ra, oanh kích bốn phía, đánh tan ngăn cách.
Đất rung núi chuyển, cả hang động to lớn chậm rãi sụp xuống, không ngừng đổ vỡ.
Bầu trời xuất hiện, cả Chiến Hồn sơn mạch không ngững đổ vỡ, trực tiếp vùi trong địa tầng, khí tức màu xám tro kinh người tản ra, không ngừng bộc phát khắp bốn phía.
Mà người Thanh Câu dong binh đang ở dưới chân núi đều hoảng sợ, rốt cuộc bất chấp Lý Vân Tiêu uy hiếp, bọn chúng bỏ chạy thục mạng.
Tả Thừa cũng hô thiên hảm địa, mắng chửi, nói:
– Rốt cuộc mấy tên sát tinh đó làm cái gì vậy Cả sơn mạch bị hủy trong chốc lát.
Kha An trực tiếp ném ra một đầu gỗ lớn như cánh tay, lăng không hóa thành cự mộc che trời, tản mát ra sinh cơ nồng đậm.
Tả Thừa cả kinh nói:
– Đây là…
Kha An quát to:
– Bất kể, không muốn chết thì đi theo ta!
Hắn nhảy lên trên cự mộc này, gương mặt tối tăm lu mờ khôi phục huyết sắc.
Cự mộc tỏa ra sinh cơ nồng đậm, nhưng lúc này bị cắn nuốt hoàn toàn, nhanh chóng biến thành một cây gỗ khô héo.
Người Thanh Câu dong binh đoàn không do dự nữa, thoáng cái nhảy lên, nương theo ánh sáng màu xanh của cự thoát ra khỏi khí tức màu xám tro này.
Chiến Hồn Sơn sụp đổ, trong vòng ngàn dặm không có chút sinh cơ nào, tất cả đều trở nên yên tĩnh tịch mịch.