Mục lục
Vạn cổ chí tôn - Giang Lam (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Mặc dù là Mạch hay là Hoang, tất cả những cường giả nhân tộc khác, hắn chưa từng chính thức lo lắng qua.

Bởi vì từ khi chính mình lĩnh ngộ thập giai quy tắc trong Hồn Thiên Nghi, áp chế những người này là chuyện sớm muộn, nhưng mà Lý Vân Tiêu cũng có được thánh khí, nội tâm của hắn không thể bỏ lo lắng đi được.

Lý Vân Tiêu nhìn qua chiến trường yên tĩnh, chậc chậc cười nói:

- Đánh xong chưa? Đánh xong thì ai về nhà nấy đi, ai mà không phải phụ mẫu sinh ra, ai cũng không phải phụ mẫu nuôi dưỡng, làm gì liều ngươi chết ta sống chứ? Ba ba mụ mụ đang làm đồ ăn ở nhà chờ ta về ăn đấy.

Tất cả mọi người im lặng, tiếng ho khan vang lên liên tiếp, đều là ho ra máu, tăng thêm thương thế của không ít người.

Khanh khách!

Cố Thanh Thanh nhịn không được cười ha hả, thu thủy trong mắt chớp động, nói:

- Tiểu tình lang ngươi còn có tâm tư nói giỡn.

Huyền Hoa cũng phiền muộn nói:

- Đã tới thời điểm này, ngươi có thể không trêu chọc được không? Có kế sách lui địch không?

Lý Vân Tiêu trừng hắn, nói:

- Không phát hiện ta đang suy nghĩ biện pháp lui địch sao?

Hắn nhìn qua Yêu tộc hô lớn:

- Mạch đại nhân, vừa rồi ta đã ước hẹn với ngươi, liên thủ đánh chết Thương, giúp ngươi leo lên vị trí Yêu Hoàng, ngươi cho chúng ta đi, hiện tại sao không tính toán gì hết?

Lý Vân Tiêu vừa hô to lên, lập tức dẫn tới nội bộ Yêu tộc xôn xao, sắc mặt mọi người biến hóa.

Ngược lại Mạch cùng Thương hai người đều bình tĩnh, sắc mặt lạnh như băng.



Mạch lạnh lùng nói:

- Thời điểm này châm ngòi ly gián có tác dụng sao? Ngươi thông minh thấp tới dọa người.

Từ cũng nói ra:

- Đúng thế, mọi người không nên bị hắn kế ly gián lừa gạt, nhất cổ tác khí tiêu diệt đám nhân tộc này.

Lý Vân Tiêu nhẹ nhàng cười cười, chắp tay sau lưng, nói:

- Đại tế tự, ngươi đang lo lắng cái gì thế? Đã nói ta dùng kế ly gián, như vậy ta cả gan hỏi ngươi, sau khi Hoang thoái vị thì ai làm Yêu Hoàng?

Sắc mặt người Yêu tộc đại biến, lúc nhìn qua Thương và Mạch, trong lòng thầm hô không tốt.

Thời điểm này lấy vấn đề này ra nói, sợ rằng muốn phân phải trái quá khó khăn.

Nội tâm Từ run lên, phẫn nộ quát:

- Ngô hoàng bệ hạ giờ phút này còn chưa thoái vị đâu, còn nữa, chuyện của Yêu tộc há do ngươi quan tâm? Tất cả tộc nhân nghe lệnh, nhanh chóng gạt bỏ đám nhân tộc này.

Một phần nhỏ Yêu tộc lao tới, đều là bát bộ chúng quy thuận Thương lao ra, đừng nói thuộc hạ của Mạch, mặc dù là Yêu tộc đi theo Thương cũng đứng thẳng bất động, không người nghe hắn chỉ huy.

Người bát bộ chúng trải qua huyết chiến, giờ phút này còn sót lại hơn trăm người, đứng ở phía trước, xông cũng không phải, không xông cũng không phải.

Sắc mặt của Từ khó nhìn.

Lý Vân Tiêu cười nhạo nói:

- Nếu như Yêu Hoàng đại nhân còn chưa thoái vị, lại há do ngươi tới chỉ huy đại quân? Ngươi làm đại tế tự, bây giờ còn có mấy người thừa nhận?

Từ tức giận:

- Chuyện này liên quan gì tới ngươi? Mơ tưởng đang trước chiến trận làm loạn quân tâm chúng ta?

Lý Vân Tiêu cười nói:

- Ta làm gì liên quan gì tới ngươi? Ba vị Yêu Hoàng đại nhân còn không lên tiếng đấy, ngươi lải nhải gọi bậy cái gì?

Sắc mặt người Yêu tộc xanh ngắt, ba vị Yêu Hoàng...

Loại xưng hô này quá phạm húy, đừng nói ba người tâm tư bực nào, mặc dù là thuộc hạ của ba người cũng phiền muộn và không phục.

Ai cũng cảm thấy nhân tố bất an đang lan tràn trong Yêu tộc.

Đám người Ti Đình Ngữ đều mừng rỡ trong lòng, không ngờ Lý Vân Tiêu dăm ba câu đã làm đối phương sinh khoảng cách, tan rã khí thế như bài sơn đảo hải.



Đột nhiên Thương cười to, nói:

- Ha ha, ba vị Yêu Hoàng... Lý Vân Tiêu ngươi đúng là biết thêu dệt chuyện. Bổn tọa dự cảm đúng mà, ngươi cuối cùng sẽ trở thành họa lớn trong lòng của Yêu tộc chúng ta, ta có đề nghị, không biết Mạch đại nhân nguyện ý nghe hay không?. Tг𝓊yện cop 𝒕ừ 𝒕гang ﹍ T г 𝑼 m 𝒕 г 𝓊 y ệ n﹒VN ﹍

Mạch nói:

- Ah? Không biết Thương tiên sinh có đề nghị gì?

Thương nói:

- Chư vị hiểu về Lý Vân Tiêu không nhiều lắm, nhưng bổn tọa từ khi trọng sinh tại Khinh Ca Lâm Địa đến nay, ta và hắn dây dưa không ngớt, tận mắt nhìn thấy một tên lâu la cấp Võ Vương phát triển tới trình độ này, hơn nữa có được thánh khí và rất nhiều thần thông tuyệt thế, bổn tọa kiêng kị hắn phi thường sâu.

Lý Vân Tiêu cười chắp tay nói:

- Thương tiên sinh quá khen, bản thiếu gia cũng tận mắt thấy ngươi từ lâu la phát triển tới bây giờ, hy vọng có thể thấy tận mắt ngươi thành Yêu Hoàng, đây cũng là viên mãn.

Mạch nhìn qua Lý Vân Tiêu, thấy hắn nói mỗi câu đều châm ngòi ly gián.

Thương nhẹ nhàng cười cười, nói:

- Ai là Yêu Hoàng bổn tọa cũng không kết luận, ta đúng là muốn đổ ước với Mạch tiên sinh.

- Đổ ước?

Mạch nhíu lại, nói:

- Đổ ước gì?

Trong mắt Thương hiện ra vẻ tàn khốc, nói từng chữ:

- Người giết Lý Vân Tiêu làm hoàng!

Lời này vừa ra, lập tức dẫn tới chấn động, tất cả mọi người không tự chủ nhìn qua Lý Vân Tiêu.

Mặc dù là người Thánh Vực cũng nhíu mày, tuy bọn họ cũng biết Lý Vân Tiêu khó chơi, nhưng mà không nghĩ tới trong lòng Thương lại cao như vậy, càng lấy sống chết của hắn ra quyết định vị trí Yêu Hoàng.

Lý Vân Tiêu cũng kinh hãi, nói:

- Thương tiên sinh, có người chơi như vậy sao? Cho dù ta trả thù ngươi, trực tiếp để Mạch tiên sinh chém giết, nhìn ngươi làm sao bây giờ!

Thương cười nói:

- Nếu ngươi nguyện ý dùng mạng của mình tổn thương ta, Thương ta cũng vui vẻ nhìn đấy.

Mạch nhíu mày, trầm tư một hồi, lạnh lùng nói:



- Mạng của Lý Vân Tiêu không có đáng giá như vậy, hắn xứng sao?

Thương nói:

- Cho dù xứng hay không, chỉ cần ngươi có thể giết hắn, bổn tọa liền cam tâm tình nguyện phụng ngươi làm hoàng. Nếu không ngươi muốn đăng cơ vị trí Yêu Hoàng, không có ta ủng hộ, ngươi ngồi không vững đâu.

Mạch nhìn chằm chằm vào Lý Vân Tiêu một hồi, nói:

- Giết hắn mặc dù không dễ, nhưng mà không có khó như vậy, nếu như bị ngươi vượt lên trước, ta chẳng lẽ không phải sẽ cúi đầu nghe lệnh ngươi?

Thương cười nói:

- Nếu là đổ ước, tự nhiên có thua có thắng, ngươi muốn ổn thắng, trên đời làm gì có chuyện tốt như vậy? Đại bộ phận cường giả Yêu tộc đang hội tụ ở nơi này, ta và ngươi nhất ngôn cửu đỉnh, thiên hạ làm chứng! Nếu như ngay cả phách lực đánh bạc cũng không có, bàn cái gì làm hoàng?

Nội tâm Mạch cũng thập phần xoắn xuýt, nhưng Yêu tộc gần đây tôn trọng lực lượng, Thương đứng trước mặt mọi người nói ra, nếu là mình không đáp ứng, uy vọng sẽ hao tổn phân nửa.

Thương nói:

- Nếu như ta tranh đoạt với ngươi, suy giảm tới tính toán chỉnh thể của Yêu tộc, đây là chuyện tất cả tộc nhân không muốn nhìn. Dùng mạng của Lý Vân Tiêu đánh bạc ai làm hoàng, đây là thỏa đáng nhất.

Mạch quyết định chắc chắn, cắn răng nói:

- Tốt, ta sẽ đánh bạc với ngươi.

Hắn đã nghĩ kỹ, mặc dù thua cũng tạm thời cúi đầu xưng thần, đợi hắn đạt được Phạm Yêu Thánh Công, tìm Thương tính toán cũng không muộn.

- Nếu như Lý Vân Tiêu chết trong tay ta thì sao?

Một giọng nói trầm đục vang lên, đúng là Yêu Hoàng Hoang, ánh mắt của hắn nhìn qua hai người.

- Ngươi?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK