- Hẳn là công tử sắp cưới Thương Minh Thủy Lạc Yên, liền không thương tiếc chúng ta nữa? Nghe nói Thủy Lạc Yên kia chính là một trong hai đóa kim hoa của Thương Minh, tứ tỷ muội chúng ta so sánh, chỉ là ánh đom đóm.
Nam tử này chính là con trai của Đao Kiếm Tông Tông chủ Trần Phong, lần này mục đích đến Tống Nguyệt Dương thành chính là vì tham dự vũ quyết, chỉ là không muốn chờ đợi trong tông môn sắp xếp, một thân một mình mang theo bốn tên tỳ nữ chạy ra ngoài.
Trần Phong nói:
- Ái thiếp yên tâm, nếu như Thủy Lạc Yên kia đẹp hơn các ngươi, vậy cũng bất quá là cùng các ngươi địa vị ngang nhau, nếu như không bằng các ngươi, này nhiều nhất chỉ có một cái danh phận mà thôi. Lần này cái gọi là thông gia, cũng chỉ là vì đem thế lực thẩm thấu đến trong Thương Minh. Không phải nữ nhân gì, cũng có thể dễ dàng đạt được Trần Phong ta lọt mắt xanh.
Đông Họa nín khóc mỉm cười, vui vẻ nói:
- Ân tình của Công tử đối với tỷ muội chúng ta, không cầu báo đáp, chỉ nguyện máu chảy đầu rơi hầu hạ công tử.
- Hừm, nếu như Thủy Lạc Yên kia có thể có hiểu chuyện như các ngươi, ngoan ngoãn thay ta chưởng khống Thương Minh, tương lai cũng không thể thiếu chỗ tốt của nàng.
Dáng vẻ kia của Trần Phong, thật giống như Thủy Lạc Yên đã là người của hắn vậy, nói:
- Chờ sau khi cưới nàng, bốn các ngươi trước hảo hảo thay ta dạy nàng một phen. Còn có Đinh Linh Nhi kia, cũng là tồn tại tiếng tăm diện mạo không thấp hơn Thủy Lạc Yên, lần này vừa vặn đi xem xem, nếu như hợp khẩu vị của ta, cũng cùng nhau thu.
- Yên tâm đi, công tử.
Xuân Cầm che miệng cười nói:
- Cho dù ban đầu không hợp khẩu vị của công tử, chúng ta cũng nhất định để công tử trăm phần trăm thỏa mãn. Lần trước hai nữ nhi của Kinh Môn Môn chủ, không phải công tử cũng sủng hạnh các nàng năm lần sao.
Hạ Thư cười nói:
- Có thể làm cho công tử sủng hạnh năm lần, đã là rất ghê gớm, tỷ muội các nàng thật là có phúc khí.
Trần Phong nói:
- Xác thực, trừ bốn ái thiếp các ngươi ra, cực nhỏ có người có thể để ta cảm thấy hứng thú năm lần trở lên. Hả? Lôi Điện kia biến mất rồi.
Mấy người đang nói, đột nhiên con ngươi của Trần Phong thu nhỏ lại, ngưng mắt nhìn phía xa xa.
Bốn tên mỹ tỳ đều kêu khổ liên tục, thật vất vả dẫn ra lực chú ý của Trần Phong, lần này lại bị hấp dẫn tới.
Đông Họa vội hỏi:
- Công tử, chúng ta vẫn là mau mau đi Tống Nguyệt Dương thành đi. Nếu như trên đường xảy ra tranh đấu, để công tử tiêu hao thể lực quá lớn, ảnh hưởng đến ngày mai vũ quyết vậy thì phiền phức. Nếu như cuối cùng thất lợi, không thể cưới Lạc Thủy Yên, sợ là Tông chủ đại nhân sẽ tức giận.
- Hừ, nói cho cùng các ngươi là không tin thực lực của ta, ta không tin vừa ra Đao Kiếm Tông, liền có thể gặp gỡ tồn tại để ta không địch lại. Còn vũ quyết gì kia, ngoại trừ Lệ Phi Vũ có tiếng không có miếng, người còn lại có thể đở nỗi một chiêu của ta sao? Lần này ta không chỉ cho những ếch ngồi đáy giếng như Thương Minh kia biết thực lực của Đao Kiếm Tông ta, đem hai đóa kim hoa mà bọn họ ca tụng lại đây, thần phục dưới khố của ta, càng muốn khống chế hai nhà trong thất đại Thương Minh, cũng tiện thể để Lệ Phi Vũ xoá tên khỏi Tứ Tú chó má gì kia.
Trần Phong một bộ tràn đầy tự tin, dáng vẻ chỉ điểm giang sơn, xem thường bốn người khổ sở khuyên rã họng, hóa thành một ánh hào quang liền hướng xa xa lao đi.
Trong lòng Tứ nữ đều âm thầm lo lắng, chỉ có thể theo đuôi, nội tâm đang không ngừng cầu khẩn phía trước tuyệt đối không nên là tồn tại lợi hại gì, một khi Trần Phong bị thương, trách nhiệm kia không phải bọn họ đảm đương nổi.
Sau khi Lý Vân Tiêu bị lôi đình gột rửa, hầu như co quắp mềm nhũn ra, cả người là máu tươi, giờ khắc này đại địa một mảnh cháy đen, Tụ lôi trận cũng ở dưới lôi đình tuyệt cường bị oanh không để lại vết tích.
Chỉ có chuôi Bắc Thiên Hàn Tinh Kiếm rèn luyện hoàn thành cắm ở trên đại địa, hàn quang chiếu thủy, cực kỳ chói mắt.
Đột nhiên một đoàn hào quang màu vàng từ trong thân thể Lý Vân Tiêu tràn ra, ở trên không trung chậm rãi ngưng hình, hóa thành dáng dấp Lý Vân Tiêu sau khi yêu hóa, ngưng mắt nhìn mình, trên dưới đánh giá, tựa hồ cực không thích ứng.
- Tiên sư nó, chuyện này rốt cuộc là như thế nào.
Lý Vân Tiêu Yêu hóa mắng một câu, dĩ nhiên là âm thanh của Yêu Long nói:
- Ta trạng thái như thế này, đến cùng là Lý Vân Tiêu hay là mình? Lần trước tiểu tử ngươi triển khai Tinh Quang Hồn Thể thuật, tựa hồ lấy tinh thần của mình làm chủ, hiện tại làm sao biến thành ta? Lẽ nào là bởi vì giờ khắc này hắn trọng thương?
- Hừm, hẳn là vậy, bằng không ta cũng không thể tự mình phân hoá ra, tiểu sát tinh này, đem một công pháp luyện không hiểu ra sao, tuyệt đối đừng cuối cùng hại ta.
Yêu Long có chút sợ sệt, đối với ngoại hình Lý Vân Tiêu yêu hóa của hắn cảm thấy hết sức bất mãn, ngồi xổm người xuống đi thăm dò thương thế của Lý Vân Tiêu nói:
- Sẽ không phải chết rồi chứ? Tiểu tử này tuyệt đối là người điên a.
Hắn nghĩ đến lúc trước loại lực lượng sấm sét kia, không khỏi một trận nghĩ mà sợ hãi.
Yêu Long đem Lý Vân Tiêu nằm trên mặt đất đá mấy đá, trên đất lăn lộn vài vòng mới nói:
- Ha ha, toàn thân đều nướng chín, thơm quá a, bất quá thân thể tiểu tử này thật sự biến thái, dĩ nhiên khôi phục cấp tốc như vậy.
Trên thân thể Lý Vân Tiêu lập loè ánh sáng Minh Nguyệt thần thể, còn có kim quang hời hợt tô điểm, lấy tốc độ phục hồi cấp tốc mà mắt thường có thể thấy được.
- Đá ta ba cước, ta ghi nhớ.
Đột nhiên Lý Vân Tiêu mở miệng, trực tiếp từ trên mặt đất ngồi lên, hai tay kết ấn, bắt đầu hấp thu lượng lớn nguyên thạch nói:
- Tại sao ngươi có thể tự mình chạy ra?
Yêu Long bị hắn đột nhiên tỉnh lại dọa một cái, ngượng ngùng nói:
- Ta không phải muốn nhìn ngươi chết chưa hay không sao, ta cũng không rõ ràng chuyện gì xảy ra. Chỉ là cảm thấy sau khi sức mạnh của ngươi vô cùng yếu ớt, ta hơi suy nghĩ liền trực tiếp ngưng tụ lực lượng, thoát thể mà ra. Đây là chuyện tốt hay là chuyện xấu?
Lý Vân Tiêu mở mắt ra, lạnh lùng nhìn hắn nói:
- Hiện tại toàn thân ta suy yếu, ngươi còn phân hồn ra, ngươi nói là chuyện tốt hay là chuyện xấu?
- Khà khà.
Yêu Long lúng túng nở nụ cười, liền trực tiếp hóa thành một vệt ánh sáng, bay vào trong cơ thể Lý Vân Tiêu.
Sau khi linh hồn dung hợp, Lý Vân Tiêu lập tức cảm thấy sức mạnh tăng vọt, triển khai ra Nhất Mạch tạo hóa quyết, lượng lớn nguyên khí hút vào trong cơ thể, nhanh chóng chữa trị thân thể.
- Hả? Chỉ là Vũ hoàng, lực lượng vừa nãy kia đâu rồi?
Âm thanh của Trần Phong ở trên bầu trời vang lên, lạnh lùng nhìn Lý Vân Tiêu, đột nhiên ánh mắt rơi vào Bắc Thiên Hàn Tinh Kiếm bên người, trên mặt đột nhiên biến sắc, cả kinh nói:
- Chuyện này... Đây là huyền khí cấp chín?