Mục lục
Vạn cổ chí tôn - Giang Lam (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

– Những vật này?

Sắc mặt “Pháo” trầm xuống, lập tức có nộ khí phun ra, lạnh giọng nói:

– Tướng Quân, trực tiếp giết bọn chúng có được không?

Tướng Quân khuôn mặt không thay đổi, bình tĩnh nói:

– Tự nhiên có thể, nhưng rất khó, vây khốn là được rồi.

– Rất khó? Vậy hãy để cho ta đến thử xem thực lực ba tên cặn bã này đi!

Dưới chân “Pháo” đột nhiên “Ầm ầm” một tiếng, liền tạc ra một cái hố to, cả người sớm đã hóa thành kim quang bắn ra.

– Thật nhanh!

Ba người Lý Vân Tiêu trong lòng đều cả kinh, “Pháo” kia nhìn như thấp bé, nhưng tốc độ lại nhanh đến không thể tưởng tượng nổi.

Đó tuyệt không phải thuấn di, mà thuần túy là tốc độ nhanh đến mức tận cùng, toàn bộ không gian hoàn toàn bị ép tới biến hình!

“Ầm ầm! ”

Một đạo kim quang nổ bung trên không Khâu Mục Kiệt, trong một đoàn kim mang lắc lư, chỉ thấy “Pháo” ra một quyền, trực tiếp đánh lên nắm tay Khâu Mục Kiệt!

“Ah! ”

Khâu Mục Kiệt kêu thảm một tiếng, thân hình run rẩy lên, toàn bộ mặt đất lập tức bị đè sập, sụp đổ ba thước!

Tốc độ ra tay của “Pháo” quá nhanh, khiến cánh tay hắn còn chưa kụp biến hóa, đã bị bách nghênh đón lấy, trực tiếp quyền cốt nát bấy, trước cẳng tay huyết nhục mơ hồ!

– Hừ! Cặn bã không chú ý miệng lưỡi, nhớ kỹ tính danh người giết ngươi, bổn tọa gọi là Truy Phong Pháo!

Truy Phong Pháo thoáng cái thu hồi nắm đấm, tốc độ của hắn nhanh đến có chút không chân thực, cả người đều mơ mơ hồ hồ, hốt hoảng.

Ống đồng năm thước như họng pháo kia bay xuống khỏi vai, bị coi như cây gậy đập xuống dưới.

“Phanh! ”

Tai trái Khâu Mục Kiệt hóa thành kim sắc viên tí, năm ngón tay mở ra ngăn trước họng pháo, toàn bộ cánh tay run lên, thân hình bị ép tới trượt xa mấy trường, vẽ ra trên mặt đất hai cái rãnh sâu nhìn thấy mà giật mình.

Truy Phong Pháo cười lạnh nói:

– Chào tạm biệt gặp lại sau, cặn bã!

Trên họng pháo màu vàng kia đột nhiên hiện ra vô số trận vân, khí uẩn chi lực cường đại đột nhiên tản ra, ở phía sau thân hình thấp bé của hắn hiện ra một cái trận pháp phạm vi mấy trượng, vô số phù văn bay múa!

Đồng tử Khâu Mục Kiệt đột nhiên co lại, trong mắt một mảnh kinh hãi, chỉ cảm thấy trong họng súng dưới nắm ngón tay mình có một cổ lực lượng kinh khủng lập tức sắp đánh ra.

“Ầm ầm! ”

Một chùm tia sáng cự đại bắn ra, trực tiếp đánh vào đại địa, lực lượng bành trướng tản ra khắp núi đồi.

Sơn thể bị đánh ra thất linh bát lạc, vô cùng thê thảm, toàn bộ địa hình hoàn toàn bị thay đổi mất.

Nhưng ở bên ngoài biên hóa nhìn thấy mà giật mình này, khắp núi đồi đều là những kim quang sau khi pháo kích kia, như mưa xuân rơi vãi trên mặt đất, một mảnh vui sướng hướng quang vinh.

“Tạch…! ”

Họng pháo sau khi bắn ra, lần nữa gánh được hắn gánh lấy trên vai

Ánh mắt Truy Phong Pháo lạnh lẽo, nhìn qua từng chút kim mang trên đồi núi, lạnh lùng nói:

– Bị đánh thành bã vụn rồi sao?

Đôi đồng tử đỏ tươi của Sĩ Vô Song đột nhiên ngưng tụ, quát:

– Coi chừng!

Thân thể Truy Phong Pháo nhoáng một cái, dáng người vốn đã thấp bé lại co lại, như gốc cây vậy, một đạo trảm kích chợt lướt qua sát đỉnh đầu hắn.

Khâu Mục Kiệt toàn thân là tổn thương, mặt mũi tràn đầy âm trầm, trong tay cầm lấy phác đao, đứng ở cách đó hơn mười trượng.

– Hừ, ta biết ngay ngươi không chết, đang chờ ngươi đấy.

“Phanh! ”

Chỗ Truy Phong Pháo đứng đột nhiên nổ bung, thân thể của hắn bắn ra ngoài, thoáng cái đánh ra một quyền, không khí bị tầng tầng đánh tan.

Khâu Mục Kiệt mở hai tay ra, hắc trạch chi vũ hơn một ngàn mắt mở ra.

– Cái gì?!

Truy Phong Pháo cả kinh, tựa hồ bị hắc vũ và cùng thiên nhãn dọa sợ rồi.

“Ầm ầm! ”

Một quyền kia triệt để đánh nát không gian, lại chỉ xoắn diệt được tàn ảnh mà Khâu Mục Kiệt lưu lại, chân thân thoáng cái đã xuất hiện ở phía sau Truy Phong Pháo.

Sĩ Vô Song cả kinh nói:

– Pháo Đôn coi chừng! Hắn nắm giữ thần thông không gian đấy!

– Không sao!

Truy Phong Pháo hét lớn một tiếng, họng pháo trên vai lần nữa bắn lên, xoay tròn trên không trung gõ mạnh về phía sau mình.

– Quả bí lùn ngươi đã triệt để chọc giận ta rồi!

– Hừ, tên cặn bã vô lương không chú ý mồm miệng, giận thì đã sao, còn không phải vẫn phải chết sao?

“Ầm ầm! ”

Họng pháo gõ xuống, lại một phương không gian nghiền nát, tàn ảnh của Khâu Mục Kiệt trực tiếp bị xoắn nát bấy!

Bỗng nhiên vô số nhục tu hiện ra trong không trung, trong khoảnh khắc trói chặt lấy Truy Phong Pháo thoáng cái xiết chặt, khiến hắn không thể nhúc nhích.

“Xèo… xèo C-K-Í-T.. T… T! ”

Mấy chục căn nhục tu kéo căng ra, một chỗ khác đúng là Khâu Mục Kiệt, hai tay của hắn mười ngón hóa thành móng vuốt sắc bén, chớp động lên lục mang, nhưng trong mắt càng lộ ra vẻ tàn khốc.

– Hung minh trảo, không gian tê liệt.

“Rầm rầm rầm! ”

Không gian bốn phía nhục tu lập tức nát bấy, một mảnh đen kịt.

Trên thân Truy Phong Pháo không ngừng có không gian trảm kích chi lực rơi xuống, “Binh binh pằng pằng” hoạch xuất vô số đạo dấu vết, như thiên nhận phong trảm, cuồn cuộn không dứt.

Đồng tử Khâu Mục Kiệt co rụt lại, bắn ra hàn quang, hung minh trảo của mình xé rách không gian, đối phương dưới lực xé rách kia không ngờ vẫn vững như Thái Sơn!

– Không có tác dụng đâu, thân thể của chúng ta gần như bất hoại, loại công kích trình độ này chỉ có thể gãi ngứa thôi!

Thanh âm Truy Phong Pháo từ trong thanh âm xé rách kia truyền ra, sau đó một đạo kim quang phóng lên trời, cắt đứt vô số nhục tu, pháo kích khủng bố đột nhiên đánh ra!

“Phanh! ”

Một chùm tia sáng cự đại vắt ngang qua trời cao, đánh chỗ Khâu Mục Kiệt đứng nát bấy.

Truy Phong Pháo cau mày lại, tuy rằng tốc độ của mình cực nhanh, nhưng đối phương nắm giữ không gian thần thông, cứ đánh tiếp như vậy cũng không phải là cách.

– Ân?

Bốn phía đột nhiên trở nên yên tĩnh, ngoại trừ nhục tu khủng bố không ngừng nổ bung, tựa hồ không có một tia thanh âm, Truy Phong Pháo tay phải ôm họng pháo ở dưới nách, cảnh giác đề phòng lấy.

Đột nhiên từng mảnh hào quang chói mắt phóng tới, đầy trời xuất hiện lân phiến, như bông tuyết rơi xuống vậy.

Hào quang trên những lân phiến kia chiết xạ ra g lọt vào trong kim quang, đột nhiên tất cả lân phiến xoay chuyển, dưới một cổ lực lượng dẫn dắt trước sau nối thành một mảnh, cuốn tới mà lên.

Truy Phong Pháo cả kinh, những lân phiến kia như kết thành dây leo, tổng cộng hai đạo từ trái phải lao đến, “Rầm rầm rầm” trói chặt lấy hăn, cắt lấy thân hình, nhưng lại chỉ có thể hoạch xuất ra các ngấn cạn.


– Không phải nói vô dụng sao? Ngươi có cảm thấy phiền không hả?


Truy _ pháo giận dữ, chữ “Pháo” trên bả vai hắn thoáng cái sáng lên, bộc phát ra kim quang, khí thế cả người đột nhiên tăng lên.


“PHÁ…! ”


Họng pháo bay lên khỏi nách, xoay tròn phía đánh bay tất cả lân phiến, trên người càng tản mát ra từng vòng kim mang, như tinh hoàn lượn vòng lấy ở bốn phía thân thể.


Đột nhiên trên bầu trời hiện ra một bóng ma, càng lúc càng lớn.


– Cái gì, đó là?!


Tất cả mọi người ngẩng đầu lên, một dấu chân cực lớn lăng không rơi xuống, yêu mênh mông lực lan ra, không gian nơi đó vào thời khắc này đã bị phong tỏa lấy, trong dấu chân hiện ra một chữ “Đế”.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK