- Phi Dương đại ca đang nói gì vậy?
Khuôn mặt Lý Vân Tiêu buồn bã khóc nói:
- Trang Chu mộng điệp, điệp mộng Trang Chu, là Trang Chu trong mộng biến thành hồ điệp, hay hồ điệp mộng biến thành Trang Chu? Trang Chu và bướm có khác nhau, cái này gọi là ‘vật hóa’.
- Thà rằng tiêu diêu hóa hồ điệp, không cần phú quý mộ kiến càng.
Mộ Dung Trúc trầm ngâm quan tâm nói:
- Phi Dương, rốt cuộc ngươi bị gì?
Khương Sở Nhiên kinh ngạc hỏi:
- Phi Dương, ngươi có khỏe không?
- Kỳ lạ? Có gì mà kỳ, thì bị long dương thôi, mọi người đều thấy hết rồi, phải cẩn thận chút.
- Ha ha ha!
Có người hú lên, đám người cười hùa theo, đa phần là nói giỡn.
Lý Vân Tiêu lần lượt nhìn từng người, những khuôn mặt sống động. Đoạn Thiên, Nguyệt Đồng, còn có Vi Thanh, Huyền Hoa, thậm chí có Liễu Phi Yên.
Nhưng mỗi khuôn mặt non nướt hơn trong ký ức của Lý Vân Tiêu nhiều.
Giờ phút này Thiên Địa Phong Vân bảng còn chưa mở ra, không có phong hào Vũ Đế.
Là lần này tụ họp ở Thanh Phong Minh Nguyệt lâu, sau đó Địa Lão Thiên Hoang mở ra, Mộ Dung Trúc táng mạng trong tay Thiên Tư.
Lý Vân Tiêu nhìn Mộ Dung Trúc, ngấn lệ hỏi:
- Nếu có thể quay lại lần nữa, ta rất hy vọng có thể cùng đại ca đi Địa Lão Thiên Hoang. Mộ Dung đại ca, hết thảy cẩn thận, bảo trọng.
Sắc mặt Mộ Dung Trúc thay đổi quát to:
- Phi Dương, rốt cuộc ngươi đang nói gì vậy? Ngươi bị gì?
Lý Vân Tiêu giơ kiếm lên, lẩm bẩm:
- Xin lỗi mọi người.
Vẻ mặt Lý Vân Tiêu hoảng hốt, kiếm quang sáng rực. Tay Lý Vân Tiêu cầm trảm yêu chi kiếm, hắn giơ kiếm xoay người đâm hướng Ninh Khả Nguyệt.
Mộ Dung Trúc, Khương Sở Nhiên đồng thanh kêu lên:
- Dừng tay!
Hai người cùng hành động, ánh sáng hai màu trắng và vàng từ hai bên ập đến đánh vào trảm yêu kiếm.
Bùm!
Ánh sáng tứ tán.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Ba người va chạm trên cao, chớp mắt đánh nhau trăm chiêu.
Kiếm khí như hồng bắn tung tóe.
Lòng Lý Vân Tiêu chùng xuống, hắn hoảng sợ phát hiện thực lực của mình chỉ cỡ đỉnh Vũ Đế cửu tinh.
Điều khác biệt là Lý Vân Tiêu lĩnh ngộ thiên đạo, hiểu biết quy tắc không bị huyễn thuật tiêu trừ.
- Sao có thể như vậy? Cổ Phi Dương có thể cùng lúc đánh với Mộ Dung Trúc, Khương Sở Nhiên?
- Không thể nào! Tuy gần đây Cổ Phi Dương nổi tiếng nhưng không đến mức mạnh như vậy được!
- Mộ Dung Trúc là công tử thế gia hải ngoại, đồn rằng thiên tài số một mấy ngàn năm qua. Khương Sở Nhiên là đệ tử thành chủ thành Hồng Nguyệt. Hai người là cường giả đỉnh cao, gương mẫu trong giới trẻ. Nếu hai người không làm gì được Cổ Phi Dương thì rất vớ vẩn.
Các tiếng giật mình, nghi ngờ nổi lên bốn phía. Nhiều vũ giả thụt lùi ra ngoài Thanh Phong Minh Nguyệt lâu, đứng trên cao nhìn đánh nhau trong lâu. Từng kiếm khí chém ra khiến bọn họ kinh sợ.
Lý Vân Tiêu vừa đón địch vừa tức ngực. Huyễn thuật này chân thật như thể Lý Vân Tiêu trở lại mấy chục năm trước, mỗi cảnh tượng rõ ràng trước mắt, mỗi chi tiết, biểu tình nhỏ nhặt đều chân thật.
Ngay cả thực lực của Lý Vân Tiêu cũng...
Nếu Lý Vân Tiêu không lĩnh ngộ thiên đạo hơn xưa thì đã bị Khương Sở Nhiên, Mộ Dung Trúc hợp sức bắt lại rồi.
Mộ Dung Trúc giật mình kêu lên:
- Phi Dương, kiếm kỹ của...!
Sau đó Mộ Dung Trúc cười như điên:
- Ha ha ha! Tốt, tốt! Xem ra ngày xưa so kiếm lầ ngươi nương tay với ta, hôm nay hãy để ta được thấy thực lực thật sự của ngươi đi!
- Kiếm hóa Cửu Long, thân hóa vạn thiên!
Thân hình Mộ Dung Trúc biến thành muôn vạn người từ bốn phương tám hướng chém tới, khó phân biệt hư thực.
- Tây sơn tễ tuyết, huyền mang sơn gian giai nhật nguyệt.
- Đông nhạc hàm yên, cửu tiêu thiên ngoại tá phong lôi.
Khương Sở Nhiên hét to, Ngân Lũ Cổ Tê hiện ra trong bàn tay, gã lắc người nhanh như tia chớp hùng hổ đánh tới.
Lý Vân Tiêu giật nảy mình. Hai người hợp sức, ưu thế áp đảo ập vào mặt Lý Vân Tiêu. Dù Lý Vân Tiêu lĩnh ngộ thiên đạo cao mấy cũng không thể đột phá trói buộc với thực lực hiện có.
Bùm bùm bùm bùm bùm!
Bên trên trảm yêu kiếm không nở ra hoa sen, lực lượng kiếm giới hiện ra bốn phía ngăn công kích của Mộ Dung Trúc, Khương Sở Nhiên lại, nhưng càng lúc càng yếu.
- Chết tiệt! Huyễn thuật của Quy Khư thế là sao? Có thể ức chế tu vi của ta!
Lòng Lý Vân Tiêu căng thẳng, nếu chết tại đây rất có thể chân thân sẽ chết thật.
Kiếm kỹ của Mộ Dung Trúc như bão tố thiên biến vạn hóa, công kích của Khương Sở Nhiên như sấm chớp đì đùng, nhanh như tia chớp, cực kỳ sắc bén.
Hai người phối hợp không có địch thủ dưới thần cảnh.
Rầm!
Kiếm giới bị công kích luân phiên đột nhiên tan vỡ thành muôn vàn đốm sáng chậm rãi tan biến.
Hai công kích sắc bén từ hai bên trái phải đâm vào chỗ hiểm của Lý Vân Tiêu.
Lý Vân Tiêu giật nảy mình, toát mồ hôi lạnh. Mắt Lý Vân Tiêu lóe tia sáng đỏ như phản chiếu cùng huyết nguyệt trên bầu trời ngoài lâu.
- Thiên thu phong!
- Bất nhiễm trần!
Trảm yêu kiếm vung lên, hai kiếm ý trước sau đánh ra, là lĩnh ngộ kiếm đạo trong chân long thế giới chi kiếm.
Bùm!
Bùm!
Vang hai tiếng nổ, Mộ Dung Trúc, Khương Sở Nhiên bị đánh bay đập vào Thanh Phong Minh Nguyệt lâu, hộc ngụm máu.
Trong mắt hai người lộ vẻ kinh sợ:
- Phi Dương, ngươi...!
Mộ Dung Trúc, Khương Sở Nhiên gượng đứng dậy, trên mặt tràn đầy phẫn hận.
Mộ Dung Trúc tức giận quát:
- Tốt, tốt, không ngờ ngươi mạnh như vậy, lúc trước toàn là đùa giỡn chúng ta sao!?
Khương Sở Nhiên sắc mặt âm trầm, lạnh giọng nói:
- Tu vi của ngươi đã đến siêu phàm nhập thánh đúng không?
- Ui! Siêu phàm nhập thánh?!
Bốn phía giật mình, tiếng kinh kêu nổi lên bốn phía, các cường giả biến sắc mặt.
Có người cau mày nghi hoặc hỏi:
- Siêu phàm nhập thánh là cái gì?
Lý Vân Tiêu thở dài thườn thượt:
- Quy Khư, huyễn thuật của ngươi rất thật, nếu không phải ngươi quá nôn nóng thì ta không thể tyìm ra sơ hở.
Mộ Dung Trúc cầm kiếm cảnh giác hỏi:
- Là sao? Ngươi lại bắt đầu nói nhảm. Quy Khư rốt cuộc là cái gì? Từ nãy đến giờ ngươi cứ không ngừng lặp lại từ này.
Lý Vân Tiêu nhìn Mộ Dung Trúc, đau thương nói:
- Mặc kệ ta có kỳ lạ thế nào thì Mộ Dung đại ca tuyệt đối không xuống tay với ta. Khi kiếm giới bị phá, ngươi và Sở Nhiên sinh ra sát ý rất lớn với ta, đây là sơ hở, cũng là sơ hở duy nhất ta phát hiện từ lúc bắt đầu đến bây giờ. Không gian huyễn thuật không cho phép có sơ hở, nếu không thế giới sẽ bị phá. Vì vậy... Lực lượng của ta đã trở lại.
Trảm yêu kiếm trong tay Lý Vân Tiêu biến trở lại Kiếm Thương Trảm Hồng, thân hình tỏa ra hư quang nhạt.
Lý Vân Tiêu đau thương nói:
- Muốn rời khỏi đây thì mắt then chốt chắc nằm trên người Mộ Dung đại ca và Sở Nhiên. Quy Khư, ngươi thật độc ác, muốn ta giết bọn họ sao?
Mộ Dung Trúc biến sắc, nổi giận nói:
- Ta không hiểu ngươi đang nói gì!
Lý Vân Tiêu giơ kiếm lên, chậm rãi khép lại đôi mắt:
- Hai vị đại ca, một lần nữa ĩn lỗi.
Hai hàng lệ rơi khỏi hốc mắt trượt dài trên gò má Lý Vân Tiêu, nhỏ vào vạt áo.