Chỉ trong nháy mắt trên bầu trời có năm đạo giao long đang gào thét, chúng lao tới xoắn giết Hoàng Phủ Bật.
Sắc mặt Hoàng Phủ Bật âm hàn, hai tay đặt trước người, hắn đánh ra năm hổ trảo, sau đó hét dài lao thẳng tới phía trước, lại bắt lấy năm đạo vòi rồng, mặc kệ chúng giãy dụa trên không trung thế nào cũng không giãy ra được.
Khí tức màu xám phiêu tán đầy trời, nhưng Bàn Cổ Phiên thoáng cái bỏ ra rất nhiều lực lượng nhật nguyệt, tất cả tử khí nhanh chóng tiêu tán đi, thế giới trong phiên trở nên sáng sủa
Trên trán Thiên Tinh Tử đổ mồ hôi lạnh, không ngừng đánh ấn quyết vào hư không pháp luân xông vào thế giới này, hiển nhiên là tới thời khắc kịch liệt nhất.
Lộc Nghiêu phân giải ra năm đạo cầu vồng, thân hình nhỏ đi một nửa có thừa, Túc Bình càng không ngừng đánh pháp quyết ra, hai mắt đỏ rực như đèn lồng nhìn thẳng về phía trước.
Âm thanh gào rú từ trong cơ thể Lộc Nghiêu truyền ra ngoài, sau đó nó chậm rãi nâng hai móng trước lên, cả thân hình lập tức ngưng lại.
Ấn quyết của Túc Bình cũng dừng lại, tay phải đánh ấn quyết thật nhanh, cả thân hình bắt đầu run lên nhè nhẹ, hiển nhiên là chiêu này uy lực quá lớn, hắn có chút khống chế không nổi.
Khóe mắt Thiên Tinh Tử nhìn thoáng qua, đại hỉ nói:
– Tốt?
Túc Bình nói:
– Tốt!
– Tốt! Chúng ta liên thủ một kích, lấy tính mạng của hắn đi!
Thiên Tinh Tử lộ ra thần sắc cuồng nhiệt, nói:
– Ha ha, Hoàng Phủ Bật, hai tay cùng hợp kích đi, nhìn ngươi làm sao ngăn cản được!
Hắn vẫy tay, hư không pháp luân bay trở lại đỉnh đầ của hắn, cả không gian cũng trở nên vặn vẹo, thiên địa trong Bàn Cổ Phiên vào lúc này chuẩn bị xé rách.
Sắc mặt Hoàng Phủ Bật trầm xuống, năm hổ trảo của hắn đang nắm chặc năm vòi rồng, hai tay bấm niệm pháp quyết, kim sắc ngữ giả cũng vượt qua thống khổ, nó thoáng cái lao vào trong cơ thể Hoàng Phủ Bật, trên người hắn tỏa ra kim quang sáng ngời.
Hắn chắp tay trước ngực, thân thể bắt đầu biến lớn, kim mang sinh ra khắp toàn thân, nhìn chẳng khác gì người khổng lồ mặc kim giáp, lộ ra cương khí vô cùng cương mãnh.
– Đây là… Hồn chiến kỹ pháp?
Lý Vân Tiêu sững sờ không ít, trong kỹ pháp của Phệ Hồn Tông, hồn chiến chi thuật và Phệ Hồn Phiên là thứ được tu luyện nhiều nhất, chưa từng nghe nói hai kỹ pháp hợp nhất.
Sắc mặt của Thiên Tinh Tử vào lúc này cũng lâm vào hoảng hốt, dường như cũng không đoán được đối phương vẫn còn một chiêu này, hắn hét lớn sau đó cầm lấy hư không pháp luân, cả không gian trì trệ, áp lực tăng lên tới cực điểm.
Tất cả mọi người nín thở, mồ hôi to như hạt đậu lăng dài trên trán, dường như một kích quyết định sinh tử sắp hàng lâm, cả thiên địa biến thành nhật nguyệt vô quang, vô cùng ảm đạm.
Trong mắt Hoàng Phủ Bật tỏa ra tinh quang sáng ngời, khóe miệng nhuếch lên, dường như nắm chắc thắng lợi trong tay, hai đấm giơ lên cao đánh ấn quyết, đột nhiên vỗ xuống, quát:
– Kinh Vân Vũ Phong Quyết!
Một đám kim quang bắn ra từ trong tay của hắn, thiên địa trong Bàn Cổ Phiên lúc này sinh ra kim quang sáng ngời, nó giống như cơn gió xoáy quét qua, quét ngang thiên địa, trấn áp tuyên cổ!
Sắc mặt Thiên Tinh Tử ngưng trọng, cũng cảm nhận được uy áp to lớn kia, cắn răng nói:
– Đồng loạt ra tay, hắn tuyệt đối không có phần thắng!
– Hư Không Trảm!
Pháp luân rời khỏi tay, trong khoảnh khắc chém ra một kích, nó phát ra tiếng chói tai chấn động màng tai của mọi người, thiên địa bị chém ra, Bàn Cổ Phiên bị đánh bay, sau đó pháp luân tiến vào trong kim quang.
Nhưng mà kim quang này quá mức mãnh liệt, hư không pháp luân cắt vào bị cắn trả mạnh mẽ.
Thân thể Thiên Tinh Tử vào lúc này bành trướng ra, nguyên khí chấn động mạnh mẽ, lực lượng đã tăng lên cực hạn, hô to:
– Mau ra tay!
Sắc mặt Túc Bình ngưng trọng, hai con ngươi thoáng cái trở nên trong suốt, đây chính là lúc ngàn cân treo sợi tóc, hắn vỗ tay, một đạo ấn quyết đánh vào đỉnh đầu của Lộc Nghiêu.
– Phanh!
Một đạo hào quang thánh khiết tỏa ra ngoài, Lộc Nghiêu hét lớn một tiếng, hai mắt đỏ bừng biến thành màu xám, hơn nữa màu sắc âm trầm đáng sợ.
– Cửu U uế khí!
Ầm ầm!
Trong người Lộc Nghiêu tỏa ra khí tức khủng bố, xuyên thấu qua hai mắt muốn bắn thẳng ra bên ngoài.
Phanh! Phanh! Phanh!
Trong thời điểm ngàn cân treo sợi tóc này, trong cơ thể Lộc Nghiêu truyền ra tiếng nổ to lớn, cả thân thể của nó như sụp đổ xuống, Cửu U uế khí khủng bố trực tiếp xuyên qua thân thể, tổn hại thân thể của hắn.
Ầm ầm!
Thân hình Lộc Nghiêu bị chôn vùi trực tiếp, bị một tầng màu tro bao phủ, triệt để sụp đổ mất.
– Cái gì?
Tất cả mọi người quá sợ hãi, khó mà tin được vào mắt của mình, thời điểm này lại sinh ra biến cố làm cho mọi người căn bản không kịp phản ứng lại!
– Cái này… Không… Không có khả năng!
Thiên Tinh Tử nổi giận rống to, trong tiếng nói mang theo vô tận tuyệt vọng cùng không cam lòng, Cửu U uế khí tuy lợi hại, nhưng mà các xa như thế còn không tổn thương đến hắn, mấu chốt là một chiêu Kim Vân Vũ Phong Quyết của Hoàng Phủ Bật, hư không pháp luân của mình không chống đỡ nổi.
Phốc phốc phốc!
Khiếu huyệt trên người Thiên Tinh Tử trên không ngừng nổ tung, máu đen bắn ra ngoài.
Phanh!
Pháp luân rốt cuộc không chịu nổi, kim quang nổ tung, kim quang như ánh trăng trút ra ngoài, lập tức nuốt Thiên Tinh Tử vào!
Ầm ầm!
Thiên Tinh Tử bỗng chốc bị nổ tung huyết nhục mơ hồ, thân thể bay ra ngoài như diều đứt dây.
Tất cả mọi người ánh mắt nhìn qua vô cùng quyết đoán.
Sau một chiêu này, cả thiên địa trở nên an tĩnh đi rất nhiều.
Trạng thái của Hoàng Phủ Bật cũng khôi phục như thường, sắc mặt lần đầu tiên biến thành tái nhợt, hiển nhiên một chiêu vừa rồi với hắn mà nói cũng hao tổn thật lớn
Bàn Cổ Phiên cũng mất đi sáng bóng, hắn nắm trong tay giống như nắm quải trượng trên mặt đất.
Toàn thân Điêu Tu run rẩy lên, thì thào thất thanh nói:
– Không có khả năng, không có khả năng, vì sao đột nhiên nổ tung thế này, chẳng lẽ trời muốn Vạn Tinh Cốc của ta vong?
Phệ Hồn Tông phó tông chủ cùng các trưởng lão thì vui mừng quá đỗi, cả đám kích động không thôi, hai phái tranh giành vô số năm, rốt cục ngày hôm nay chấm dứt, mà bọn họ là người tham dự vào ngày lịch sử này.
– Ha ha, Thiên Tinh Tử, còn muốn giết ta? Chờ Phệ Hồn Phiên ăn hồn phách của ngươi đi!
Vưu Mật cười như điên, trên mặt mang theo thần thái dữ tợn, hắc hắc nói:
– Còn đệ tử thân mật nhất của ngươi nữa, ah không đúng, tên kia tuyệt đối là con riêng, hắn cũng phải xong đời, ha ha, Vạn Tinh Cốc không người kế tục, triệt để chôn vùi! Ha ha!
Lý Vân Tiêu nhíu mày nhìn qua Lộc Nghiêu sau tự bạo thì yếu ớt không chịu nổi, lộ ra vẻ mặt cổ quái, vụ nổ tung lúc trước dường như quá cổ quái, không hề giống như ngoài ý muốn.
Khục, khục khục!
Thiên Tinh Tử trong phế tích? Thân ảnh run rẩy đứng lên, toàn thân của hắn là máu, thân thể hư hao tới mức khó trị, sinh cơ không ngừng trôi qua, thân thể già nua trăm tuổi.