Chiếc nhẫn trên tay Trương Thiệu Thiên lóe lên ánh sáng màu xanh, một gương mặt màu xanh vặn vẹo bị hắn nắm trong tay, trực tiếp ném tới, nói:
- Ăn nó đi.
Hồn Nô màu vàng kia ánh mắt sáng ngời, toát ra quang ra màu xanh lá, mở ra miệng rộng, nướt bọt chảy xuống rất nhiều, kích động đánh tới gương mặt màu xanh kia.
Gương mặt màu xanh hoảng sợ không ngừng giãy dụa, nhưng lại bị Hồn Nô màu vàng từng ngụm từng ngụm cắn nuốt sạch, cũng không biết có phải ảo giác không mà kim mang trên người nó càng sáng chói thêm vài phần.
Trương Thiệu Thiên có chút nhíu mày, tựa hồ có chút không vừa ý, lầm bầm nói:
- Hồn lực mạnh như vậy vậy mà chỉ có chút biến hóa, vậy sau này còn nuôi nó thế nào được nữa.
Người Thánh Hỏa Điện nhìn tràng cảnh khủng bố này, nguyên một đám toàn thân toát mồ hôi lạnh, thân thể không ngừng lủia ngoài, rời khỏi phiến không gian âm lãnh này mới có thể cảm thấy ấm áp hơn một chút.
Đồng tử Lý Vân Tiêu hơi co lại, nói:
- Kim Sắc Hồn Nô chia làm tứ đẳng phẩm chất, thiên, địa, huyền, hoàng, mỗi khi tấn thăng một cấp đều cần ngàn vạn khô cốt oan hồn, cách luyện chế huyền khí này quá tổn thương Thiên Hòa rồi, sớm muộn gì cũng sẽ gặp Thiên Khiển.
Tên sư đệ sau lưng hâm mộ nhìn Kim Sắc Hồn Nô, sau khi nghe Lý Vân Tiêu nói xong trên mặt chợt lộ ra vẻ mờ mịt, hiển nhiên hắn cũng không biết gì về đẳng cấp Kim Sắc Hồn Nô cả.
Trương Thiệu Thiên toàn thân chấn động, hoảng hốt nhìn chằm chằm vào Lý Vân Tiêu nói:
- Bí mật Kim Sắc Hồn Nô chỉ có trưởng lão trong môn mới biết, ngươi làm sao biết được?!
- Hắc hắc, nếu ta nói ta đã thấy qua Thiên Kim Hồn Nô của Hoàng Phủ Bật thì ngươi có tin không?
Lý Vân Tiêu dịu dàng cười cười, ra vẻ thần bí khiến hai người kinh nghi bất định.
Trương Thiệu Thiên cũng không biết Hồn Nô của tông chủ bọn hắn có đẳng cấp gì, chỉ biết được phân chia đẳng cấp của Kim Sắc Hồn Nô, cái này là do vô tình nghe được từ trong miệng một vị trưởng lão. Nhưng nghĩ đến nếu là tông chủ, vậy tự nhiên sẽ là Thiên Kim cấp cao cấp nhất rồi. Nhưng nếu nói Lý Vân Tiêu đã thấy qua, đánh chết hắn cũng không tin, hừ lạnh nói:
- Thôi đi, ngươi thấy qua? Trên đời này người thấy qua Hồn Nô của tông chủ, tất cả đều trở thành một bộ phận của Hồn Nô tông chủ rồi!
Hắn chỉ cảm thấy Lý Vân Tiêu càng ngày càng nhìn không thấu, càng ngày càng khiến hắn có chút kinh hãi.
Sau khi thoáng định thần lại, hắn liền ngồi xếp bằng xuống, bắt đầu thi triển Tầm Hồn chi thuật.
Hoàng Kim Hồn Nô sau khi ăn xong gương mặt màu xanh, trên mặt lộ ra thần sắc coi như thoả mãn, theo Trương Thiệu Thiên ngồi xếp bằng xuống, cũng cùng ngồi khoanh chân, hơn nữa theo thủ thế của Trương Thiệu Thiên mà cùng chuyển động, động tác giống Trương Thiệu Thiên như đúc, chỉ có điều là chậm hơn một nhịp.
Rất nhanh, trong tay Kim Sắc Hồn Nô làm ra một ấn quyết cổ quái, trong hai tay tản mát ra ánh sáng màu đỏ, tròng mắt không ngừng đảo qua trên không trung..., tựa hồ có thể nhìn thấy cỏ cây núi rừng, tầng tầng không gian, ngưng mắt nhìn về nơi cực xa.
Tất cả mọi người liền khẩn trương, nhìn bộ dạng Hồn Nô, quan sát biến hóa trên mặt nó.
Tròng mắt Hồn Nô dần quay trở ra, không có bất kỳ biểu lộ, người bốn phía đều cảm thấy có chút rét run, giống như bị thứ gì đó đảo qua linh hồn vậy, nơi này mặt dù tràn đầy xuân ý nhưng cũng không đỡ nổi hàn khí âm lãnh ở đây.
Đột nhiên ánh mắt Hồn Nô kia thu trở về, con ngươi đảo một vòng, nhìn nhìn chăm chú vào Lý Vân Tiêu, nổ bắn ra hào quang u lục sắc, nước miếng chảy dài như thác, thập phần muốn ăn hắn.
- Chi!
Lý Vân Tiêu bị bộ dáng kia của Hồn Nô dọa sợ hít một hơi khí lạnh, liên tiếp lui về phía sau vài bước, sắc mặt hơi tái lại. Trong mắt của hắn hiện lên một tia giận dỗi, quát:
- Trương Thiệu Thiên, ngươi đây là ý gì?!
Trên mặt Trương Thiệu Thiên lộ vẻ cổ quái và giật mình, nhìn biểu lộ khát vọng cực đồ của Kim Sắc Hồn Nô, khiếp sợ quay đầu nhìn Lý Vân Tiêu, cao thấp đánh giá hắn một phen, mới chậm rãi nói:
- Vừa rồi Hồn Nô đã tìm tòi qua, trong vòng ngàn dặm, có hơn mười đạo linh hồn cường đại đang không ngừng di động, nhưng linh hồn mạnh nhất trong tất cả mọi người chính là ngươi!
Trong hai mắt hắn lóe ra tinh quang, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lý Vân Tiêu, tựa hồ như muốn nhìn thấy hắn!
Lý Vân Tiêu chỉ cảm thấy yết hầu hơi khô, nuốt từng ngụm nước miếng, định thần lại, lộ ra vẻ cười lạnh, nói:
- Tranh thủ thời gian bảo Hồn Nô của ngươi quay đi nơi khác đi, bản thiếu gia bị nó nhìn trong lòng có chút sợ hãi. Có tin ta sẽ khiến nó vạn kiếp bất phục, vĩnh viễn không Luân Hồi không?
Mặc cho tâm tính hắn cường đại thế nào, bị loại vật cổ quái này tham lam nhìn chằm chằm vào như vậy, dù là ai cũng sẽ run lên. Nếu có được thực lực kiếp trước thì đoán chừng hắn đã tiêu diệt đám người này tại chỗ rồi.
Trương Thiệu Thiên lộ ra vẻ âm lãn:. Tr𝘶уện haу? Tì𝓶 ngaу 𝙩rang chính [ TrU𝓶Tr𝘶у𝒆n.VN ]
- Ha ha, nếu như ta không đoán sai thì ngươi hẳn là một gã Thuật Luyện Sư, hơn nữa ít nhất là tồn tại lục giai, nếu không Hồn Nô của ta sẽ tuyệt không lộ vẻ tham lam như thế.
Hắn nhẹ kháp quyết, Kim Sắc Hồn Nô kia lộ ra vẻ không cam lòng, bị thu vào trong Phệ Hồn Phiên, bị hắn thu vào trong tay áo.
Ánh mắt Lý Vân Tiêu trở nên lạnh như băng, nói từng chữ:
- Nếu ngươi muốn đánh chủ ý vào tay, vậy đây nhất định là việc cuối cùng trong đời khiến người phải hối hận.
Trương Thiệu Thiên trong nội tâm chấn động, chẳng biết tại sao, dùng đạo tâm và võ ý của hắn, khi nghe được lời này lại cảm thấy hàn ý dâng lên, trên người có chút rét run. Loại cảm giác này cho dù đối mặt với một ít trưởng lão tôn tại Võ Đế trong tông cũng chưa bao giờ có.
Hắn trấn áp hoảng sợ trong lòng, cố giả bộ vẻ kiệt ngao bất tuần, nói:
- Hừ, chẳng qua chỉ là Thuật Luyện Sư lục giai thôi, ta cũng không có hứng thú
- Hắn lộ ra vẻ âm trầm, nói:
- Hơn mười đạo linh hồn kia cũng không mạnh lắm, tựa hồ không có những người Yêu tộc như ngươi nói. Nhưng có hai đạo linh hồn cường đại ở cùng một chỗ, một trong đó cực kỳ cuồng bạo, tựa hồ là yêu thú, cường đại cái khác thì trầm ổn hơn nhiều.
Người Thánh Hỏa Điện đều giật mình, thậm chí ngay cả tính chất linh hồn cũng có thể cảm nhận được, cách tu luyện của Phệ Hồn Tộc quả nhiên khủng bố, cực kỳ đáng sợ!
Bảy đại thế lực siêu cấp, quả nhiên không giống bình thường, danh bất hư truyền!
Lý Vân Tiêu hơi hơi trầm ngâm, nói:
- Vậy hẳn là đoàn trưởng dong binh đoàn Khô Lâu, Trầm Phong và đầu Cửu Sí Linh Xà Điểu kia, còn hơn mười đạo linh hồn còn lại chính là ngừi Tứ Cực Môn. Hai gã Võ Đế và người Yêu tộc thì sao?