- Vân Tiêu đại ca, pho tượng kia mang đến cho ta cảm giác thập phần không tốt, khiến tinh thần của ta khó có thể đắm chìm xuống.
Hắn ngưng trọng nhìn chằm chằm vào pho tượng kia, bí quyết trong tay trong có chút bất ổn.
Lý Vân Tiêu thu pho tượng vào trong Giới Thần Bi, lúc này mới nói:
- Thật có chút cổ quái, ngươi không cần thiết phân tâm.
Lúc này đã đến Ngân Hà Bỉ Ngạn, các loại năng lượng khủng bố trong hư không loạn lưu càng ngày càng ít, ở bốn phía thuyền nhỏ bắt đầu lộ ra không ít dấu vết nhân công lưu lại, như một ít huyền khí tổn hại, còn có cung điện tàn viên nghi là do nhân công mở ra, thậm chí bắt đầu xuất hiện mảng lớn túi đất.
Diệp Phàm kinh dị nói:
- Nghe đồn Thái Cổ chi địa vốn là một bộ phận của Thiên Võ Giới, chẳng biết tại sao lại bị đại năng Thượng Cổ vứt bỏ vào cuối tinh không, xem ra cũng không sai a!
Lý Vân Tiêu cũng khiếp sợ không thôi, trước mắt mảng lớn thổ địa hiển hiện trong hư không, lộ ra thập phần cổ quái. Hơn nữa muốn ném một khối đại lục vào cuối tinh không, cái này cần lực lượng cỡ nào mới được chứ!
- Diệp Phàm, đưa ta đến đó đi.
Thuyền nhỏ im im lặng lặng tựa vào một khối thổ địa, bỏ neo xuống dưới. Không gian bốn phía hoàn toàn yên tĩnh và đen tối, chỉ có ngôi sao ở xa xa lóe ra một chút ánh sáng nhàn nhạt.
Diệp Phàm cũng hơi chút mệt mỏi, ấn quyết trên tay dừng lại. Quang mang màu vàng nhạt trên Nặc Á chi chu lập tức biến mất, Lý Vân Tiêu khẽ dẫm một chân lên mặt đất, trước mắt là một khối thổ vang mênh mông, phiêu đãng trên hư không.
- Nơi này xem ra rất có ý tứ a
Lý Vân Tiêu nhìn một cái bình nhỏ bạch ngọc trên mặt đất ở phía xa, vươn tay một trảo liền hút vào lòng bàn tay, mở ra nắp bình khẽ ngửi, lộ ra vẻ cổ quái.
Diệp Phàm nói:
- Làm sao vậy? Vân Tiêu đại ca.
Lý Vân Tiêu cẩn thận nhìn qua bốn phía, nói:
- Bình ngọc này trống không, nhưng tản mát ra mùi đan dược bát giai. Bạch chi lưu ly ngọc bình tuy rằng là vật chứa nhất đẳng để bảo tồn đan dược, nhưng nhiều nhất chỉ có thể lưu hương trăm năm, nói rõ bình ngọc này là được lưu lại trong trăm năm gần đây, nếu không dược khí đã sớm tiêu tán không còn rồi.
Trăm năm đối với những võ giả đỉnh phong như bọn hắn, kỳ thật cũng không quá dài.
Diệp Phàm cả kinh nói:
- Ngươi là ý nói nơi này từng có người đi qua? Nhưng mà.. Không phải chỉ có Vạn Cổ Trường Thanh Thụ mới có thể thông hướng vô biên tinh vực này sao?
Lý Vân Tiêu trực tiếp ném bình ngọc xuống như rác rưởi, khẽ nói:
- Ai biết được. Bên trong Thiên Võ Giới ẩn tàng không ít quái vật, mỗi người thủ đoạn thông thiên. Hơn nữa những thổ nhưỡng phiêu tán này tuyệt không phải thổ nhưỡng bình thường, đều có chứa trọng lực, trong Thiên Võ Giới không thể gặp được. Vực Ngoại Tinh Không này xem ra rất thú vị ah!
Diệp Phàm nuốt ngụm nước miếng, cười khổ nói:
- Loại địa phương cổ quái này, cũng chỉ có Vân Tiêu đại ca mới có hứng thú.
Lý Vân Tiêu cười nói:
- Có hứng thú đi cùng không?
Diệp Phàm lắc đầu liên tục, nói:
- Không được, tổ tiên để lại trong đầu ta quá nhiều thứ, cũng không biết khi nào mới có thể tiêu hóa xong. Ta giờ phải lập tức đi nơi không có người bế quan, thẳng đến khi tu luyện thành công mới ra.
Lý Vân Tiêu thần sắc nghiêm nghị gật đầu nói:
- Đúng vậy, tin tức ngươi đạt được Nặc Á chi chu rất nhanh sẽ truyền khắp đại lục, đến lúc đó không chỉ là bảy thế lực lớn, sợ rằng Thánh Vực cũng sẽ lật tung thiên hạ để tìm ngươi, ngươi ngàn vạn phải cẩn thận.
Diệp Phàm nói:
- Yên tâm đi, trong lòng ta đã có nơi để đi, Thánh Vực và bảy thế lực lớn nhất định không thể tìm thấy ta. Chờ sau khi ta xuất quan, Nặc Á chi chu này nhất định sẽ đưa cho Vân Tiêu đại ca nghiên cứu.
Lý Vân Tiêu cười nói:
- Ngươi có lòng rồi. Gặp lại a, Diệp Phàm.
Hắn vung tay lên, liền đi vào trong mảnh đất vô biên kia.
- Vân... Vân Tiêu đại ca!
Diệp Phàm đột nhiên kêu lên, trên mặt lộ ra vẻ kiên nghị, lộ ra ánh mắt kiên định, nắm chặt nắm đấm nói:
- Ta vẫn rất kính nể đối với Vân Tiêu đại ca! Nhưng mà, lần sau gặp lại, ta nhất định sẽ vượt qua ngươi.
Lý Vân Tiêu có chút xoay đầu lại, nhìn Diệp Phàm hơi có chút khẩn trương, khẽ cười nói:
- Muốn vượt qua ta? Hắc hắc, lần sau gặp lại hy vọng là đỉnh phong võ đạo!
Hắn xoay người sang chỗ khác, cũng không quay đầu lại bước vào trong tường đổ, hóa thành một vòng ánh sáng nhạt biến mất trong tầm mắt Diệp Phàm.
- Đỉnh phong võ đạo sao...
Diệp Phàm chỉ cảm thấy một mảnh nhiệt huyết sôi trào, kiên định nói:
- Nhất định!
Nhìn qua Lý Vân Tiêu biến mất ở trước mắt, hắn vái chào một cái thật sâu.
Xa xa ngôi sao lập loè, một vòng trăng sáng nhô lên cao.
Dưới ánh trăng chiếu rọi ra một vòng thân ảnh nhàn nhạt, Diệp Phàm đi lên trên thuyền nhỏ màu vàng, chậm rãi chạy về phía vô biên đại lục.
...
Lý Vân Tiêu một người ở trong tinh không dẫm trên mặt đất nhanh chóng lao đi, Thái Cổ chi địa là một nơi tịch diệt, bốn phía bị Thái Cổ Cương Phong vờn quanh, dưới các loại lực lượng nguyên tố chí cường kia, bất cứ sinh vật nào cũng phải lập tức hóa thành thây khô, trọn đời bất hủ.
Mà giờ khắc này những thổ dưỡng dưới trời sao này có lẽ chính là bên ngoài Thái Cổ chi địa rồi.
Bốn phía tuy rằng nhìn lại rộng lớn bao la bát ngát, nhưng kỳ thật rất dễ phân biệt phương hướng, chỉ cần dùng ngôi sao làm tọa độ, thì tuyệt đối không thể nào đi nhầm được.
Lý Vân Tiêu chạy đi một hồi, đột nhiên phía trước khi thì nổi lên ánh sáng nhạt, chiếu rọi một mảnh sáng trưng, khi thì lại ảm đạm xuống, một mảnh tịch diệt hắc ám.
Lý Vân Tiêu ngừng bước chân, kinh ngạc nhìn qua phía trước, trong mắt tràn đầy vẻ nghi hoặc, thì thào lẩm bẩm:
- Kỳ quái, phía trước sao lại có tinh lực hội tụ?
Hắn trông về phía xa, chỉ thấy trên lục địa ngoài vài dặm tản mát ra ánh sao yếu ớt, thật giống như một chấm nhỏ trong hư không, lúc sáng lúc tối bất định.
- Chẳng lẽ là tinh thần vẫn lạc, còn chưa triệt để tiêu vong sao?
- Không đúng, thổ nang này mỏng manh như vậy, sao có thể chống nổi tinh thần vẫn lạc được, chẳng lẽ là dị bảo sao?
Nghĩ đến khả năng này, hắn lập tức cuồng hỉ.
Nơi này là chiến trường thời xa xưa, tử vong vẫn lạc không biết bao nhiêu đại năng chi sĩ, pho tượng Thiên Chiếu Khuyết Kim lấy được lúc trước hẳn là kết quả khi đó. Còn một ít chí bảo khác còn sót lại cũng là việc rất có khả năng.
Hắn nhanh chóng chạy tới chỗ tinh quang kia, rất nhanh đã thấy một mảng lớn hào quang màu vàng kim óng ánh sáng lên, tuyệt không phải tinh thần gì, đang trực tiếp từ tinh thần ở bốn phía cách đó không xa hấp thu lấy tinh quang, toàn bộ hội tụ lại đây mới sinh ra tinh lực cường đại như thế, bao lấy đường kính vài trăm mét.
Lý Vân Tiêu khiếp sợ nhìn qua phiến tinh quang kia, trái tim mãnh liệt run rẩy thoáng một phát, chỉ thấy trong tinh quang kia có một trận pháp cực đại đang vận chuyển, mà ở trung tâm trận pháp, càng ngồi xếp bằng một lão giả vàng áo, đang lộ thần thái an tường nhắm mắt tu luyện, tinh quang vô tận kia rơi vào trên người hắn, đều bị hấp thu vào.