Mục lục
Vạn cổ chí tôn - Giang Lam (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hắn kinh sợ hét lớn một tiếng, lại vỗ Kim Cương Xử, một đạo điện mang bắn ra, hóa thành Không Thú cánh tay dài, lập tức bị truyền tống tới.

Sắc mặt Lý Vân Tiêu trầm xuống, tuy rằng trong cơ thể bị thương không nhẹ, nhưng giờ phút này tứ môn đều khai mở, ý chí chiến đấu lên cao, tăng thêm hắn còn có rất nhiều át chủ bài còn cưa động thủ, cho dù lại giết Không Thú thêm hai lần ba lượt nữa cũng không có vấn đề gì, nhưng cứ giết như thế, đến lúc nào mới xong?

– Xem ta.

Hắn đột nhiên mở miệng nói.

Đầu Không Thú kia vốn mặt mũi tràn đầy nổi giận, tiếng hô liên tục, nghe vậy chợt ngẩng đầu nhìn lên, lập tức thân thể cương thoáng một phát.

– Đồng Thuật– Kính Lưu.

Lý Vân Tiêu khẽ ngâm một tiếng, mắt phải nhãn quang chớp động, tản mát ra dị lực, bốn phía con ngươi xuất hiện ký hiệu cổ quái.

Thân thể Không Thú kia chợt run lên, bỗng nhiên liền biến mất trong Lôi Giới.

– Cái gì?

Lần này Lôi Hổ Hỏa Báo đã thật sự nhảy dựng lên, chộp mạnh tới Kim Cương Xử trước người, trong hai mắt tràn đầy rung động cực lớn và không thể tin

Sắc mặt Lý Vân Tiêu thoáng cái tái nhợt, trực tiếp bụm lấy mắt phải, nhịn không được lần nữa phun ra một búng máu.

Tinh thần cả người uể oải hơn rất nhiều, thật giống như một ánh mắt vừa rồi đã hao hết khí lực của hắn rồi vậy.

– Tại sao có thể như vậy?

Lôi Hổ Hỏa Báo đã triệt để nổi điên rồi, giận dữ hét lên:

– Ta không tin!

Hắn lần nữa đánh ra một đạo quyết ấn, đánh vào trên Kim Cương Xử kia.

Một đạo lôi quang hiện lên, lập tức liền mờ đi, cũng không xảy ra bất cứ chuyện gì cả.

– Cái gì?

Lôi Hổ Hỏa Báo cả kinh, nhìn lại Kim Cương Xử, chỉ thấy hai mắt đầu Không Thú cánh tay dài kia mở ra, linh khí không ngừng chớp động.

– Ngươi giấu mất Không Thú của ta rồi?

Lôi Hổ Hỏa Báo nghiêm nghị quát, mỗi một đầu Không Thú chỉ có sau khi tiêu vong mới có thể đản sinh ra đầu thứ hai, hơn nữa thực lực phải hạ thấp không ít.

– Quả nhiên là thế?

Trong mắt Lý Vân Tiêu hiện lên vẻ vui mừng, hắn chỉ vây khốn con Không Thú kia trong Đồng Thuật không gian, cũng không hề diệt sách nó:

– Chỉ có thể có một loại Không Thú thuộc tính tồn tại ah.

Sắc mặt Lôi Hổ Hỏa Báo thoáng cái trở nên cực kỳ khó coi.

Cách đó không xa Ngạc Ngư và đầu Không Thú khác đang đấu đến hôn thiên ám địa, các loại vòng xoáy nguyên tố nổ bung, đánh đến túi bụi.

Hắn chỉ cảm thấy biến số càng ngày càng nhiều, trong lòng một hồi bực bội.

Xa xa mấy người Trần Phong Viễn tuy rằng bị Không Thú bức vào hạ phong, nhưng trong thời gian ngắn muốn thủ thắng cũng khó, bây giờ lại không thể dùng lại được.

Ác Linh đang bị hai đầu Không Thú bức cho chật vật không chịu nổi, thấy Lý Vân Tiêu nhàn rỗi, lập tức trốn qua bên này, trong miệng hét lên:

– Lý Vân Tiêu, ta không được, mau tới giúp ta!

Ánh mắt Lôi Hổ Hỏa Báo ngưng tụ, lập tức tâm niệm vừa động, một cổ giới lực đột nhiên đè xuống, trực tiếp giam cầm Ác Linh lại.

Không chỉ có như thế, trên bầu trời vẫn còn chậm rãi ngưng tụ Lôi Vân, một đạo tia chớp thanh sắc từ trời rơi xuống, như lôi kiếp đánh tới Ác Linh.

Hiện giờ chỉ có thể mau chóng chấm dứt chiến đấu khcá, tăng phái thêm Không Thú để đối phó Lý Vân Tiêu thôi.

Hắn cũng đã nhận ra tinh thần Lý Vân Tiêu thoáng cái đã suy yếu rất nhiều, tất nhiên thi triển thuật pháp đã tiêu hao thật lớn, tuyệt đối không thể nào thi triển nhiều lần nữa.

Không Thú vây khốn vợ chồng Trần Phong và Phi Nghê mặc dù chiếm thượng phong, nhưng chỉ có lực lượng Võ Đế bát tinh, cho dù điều khiển tới cũng vô dụng. Chỉ có thể nghĩ cách từ chỗ ba người Ác Linh, Tân Thần, Trần Phong Viễn.

Mà Trần Phong Viễn thủy chung là đại địch số một, không thể có nửa điểm khinh thị, phải bảo đảm tru sát.

Cho nên Ác Linh đang ồn ào cầu cứu thoáng cái liền trở thành mục tiêu đứng mũi chịu sào.

– Ah.

Ác Linh đột nhiên hoảng hốt, giơ búa lên ngăn lại lôi điện trên bầu trời, “Phanh” một tiếng chấn cho lôi quang văng khắp nơi.

Hai đầu Không Thú đuổi theo hắn cũng bỗng chốc bị truyền tống tới, nổi giận thi triển ra thần thông oanh kích, muốn mau chóng diệt sát hắn.

Lý Vân Tiêu đối với cái này tựa hồ bất vi sở động, từng bước một đi đến chỗ Lôi Hổ Hỏa Báo, lạnh lùng nói:

– Lôi Hỏa đại nhân đã bất chấp tất cả rồi sao?

Ánh mắt của hắn lạnh như băng, nhưng trong mắt phải đã có lôi điện nhảy lên, mơ hồ có thể thấy được một đầu Không Thú đang điên cuồng hét lên giãy dụa trong đó, lại thủy chung không thể phá khốn ra được.

Sắc mặt Lôi Hổ Hỏa Báo âm trầm, tựa hồ hoàn toàn không để ý tới hắn nữa, mà là toàn bộ tâm thần đều đặt ở công kích Ác Linh.

– Đã như vậy, ta cũng không khách khí nữa.

Thân ảnh Lý Vân Tiêu lóe lên, thoáng cái đã xuất hiện ở phía trên Lôi Hổ Hỏa Báo, hóa ra tướng kim thân ba đầu sáu tay pháp, vài kiện huyền khí nắm trong tay, đều vung lên, lập tức các loại huyền khí đều phát uy ra.

Đại Bi Mộ Vân Kính “Ông” một tiếng, liền chiếu xuống một đạo kính quang màu vàng nhạt.

Trận pháp trên người Lôi Hổ Hỏa Báo lập tức nổi lên phản ứng, một đạo thanh sắc lôi quang dâng lên, ở trên không căng ra một tầng phòng ngự nửa vòng tròn trong suốt.

Kính quang chiếu ra, như nước chảy vòng quanh kết giới phòng ngự chảy xuống, nhuộm cả nhan sắc kết giới thành màu lam nhạt.

Toàn thân Lôi Hổ Hỏa Báo đột nhiên chấn động, tựa hồ lộ ra vẻ cực kỳ khiếp sợ, hoảng sợ ngẩng đầu lên nhìn lại Đại Bi Mộ Vân Kính.

– Ân?

Lý Vân Tiêu cũng nhướng mày, từ trong vẻ khiếp sợ dị thường của Lôi Hổ Hỏa Báo tựa hồ như có mánh khóe gì đó, giống như có chuyện gì đó khiến hắn cực kỳ giật mình vậy.

Thi triển ra Mộ Vân Kính, cũng chỉ là tiện tay mà làm, nhưng tựa hồ có chút hiệu quả không lường được.

Giờ phút này trên bảo kính phát ra ánh sáng nhạt mông mông, như ánh trăng chiếu ra, hơn nữa trong kính không ngừng có tiếng “Ông ông” vang lên.

Nhìn lại mặt kính, vậy mà trong mơ hồ có dị tượng hiển hiện, một mảnh bạch quang như sương mù, giống như vạn dặm giang sơn bao phủ ở trong sương khói, một mảnh nhân gian Tiên Cảnh.

– Đây là tấm gương gì?

Lôi Hổ Hỏa Báo cắn răng giận dữ hét, đã tức giận đến như muốn nứt mắt, toàn thân run rẩy.

Lý Vân Tiêu khẽ cười nói:


– Không có gì, ta là người trời sinh yêu cái đẹp, tùy thân đều mang một cái gương thôi.


Nói xong, hắn không biết từ chỗ nào lấy ra một cái lược, ngẩng đầu lên nhìn vào mặt kính.


– Oa oa oa đáng chết ah ah!


Lôi Hổ Hỏa Báo nổi trận lôi đình, trong lỗ chân lông trên người đều phun ra hỏa diễm, sáng quắc thiêu đốt.


Hắn hiểu được Lý Vân Tiêu thuần túy chỉ là vì chọc tức hắn, khiến hắn rối loạn thôi, vì vậy trực tiếp phong bế ngũ giác, lăng không ngồi xuống.


Sau đó Kim Cương Xử trước người xoay chuyển, tay trái lại kháp ra từng đạo quyết ấn, đánh tới bốn phương tám hướng.


Những ấn quyết kia rơi vào trên kết giới, lập tức hóa thành vô số lôi điện rậm rạp chẳng chịt, tản ra trên kết giới, thanh tẩy sạch kinh quang như thủy nguyệt

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK