– Hiện ở bên ngoài có mấy linh hồn càng thêm ý tứ, ngươi có hứng thú nếm không?
Thanh âm kia an tĩnh thoáng một phát, sau đó trùng trùng điệp điệp hừ một tiếng, cười lạnh nói:
– Ta biết ngay ngươi tìm ta không có chuyện tốt, muốn ta ra tay chống địch thay ngươi sao?
Túc Bình nói:
– Không cần, ta đã bảo Tướng Quân đi. Chỉ là tâm thần vẫn có chút không tập trung, ngươi giúp Tướng Quân lược trận là được.
Thanh âm kia yên lặng thoáng một phát, nói:
– Có Tướng Quân ngươi vẫn chưa yên tâm? Phệ Hồn Tông ta giúp ngươi giám sát chặt chẽ, tuyệt không người tới, chẳng lẽ là cường giả từ vực khác đến sao?
Túc Bình nói:
– Một người là Lý Vân Tiêu, một người là Khâu Mục Kiệt, còn một người thân phận không rõ, nhưng cũng là cường giả cửu tinh đỉnh phong.
– Cái gì? Là hai người kia!
Thanh âm kia cực độ khiếp sợ, nói:
– Lý Vân Tiêu vừa náo động thành Hồng Nguyệt, sao lại đi đến Tây Vực rồi?
Túc Bình nói:
– Vì vật nơi này và Thần Ý Tử Kim Trùng.
– Dĩ nhiên là như vậy, chậc chậc, thật đúng là khách tới ngoài ý muốn đấy.
Thanh âm kia chép miệng, chậc chậc nói:
– Linh hồn trong cơ thể Lý Vân Tiêu, nghe nói là người nọ…
Túc Bình nhíu đôi chân mày, nói:
– Ta cũng có nghe thấy, nếu ngươi có thực lực thì có thể đi thử xem. Nhưng không có nắm chắc vạn toàn ngàn vạn không nên ra tay, hiệp trợ Tướng Quân ngăn cản ba ngày...
Tiếng nói còn chưa đáp lời, ánh sáng màu xanh trước người đã xoay chuyển, biến mất vô tung vô ảnh.
Túc Bình càng nhíu chặt mày, bất đắc dĩ tiếp tục đi vào trong thông đạo.
Bên ngoài sơn đạo, thông đạo biến mất sau lưng nam tử áo bào xám khôi ngô.
Ba người Lý Vân Tiêu cũng không động, vẫn im im lặng lặng đứng nguyên tại chỗ, bọn hắn tựa hồ đã nhận ra nam tử khôi ngô này không đơn giản.
Nam tử khôi ngô cũng vẫn không nhúc nhích, nhiệm vụ của hắn chỉ là ngăn trở ba người, cũng không muốn xuất thủ trước.
Lý Vân Tiêu đột nhiên nói:
– Ngươi chính là Tướng Quân?
Nam tử khôi ngô nói:
– Ngươi biết ta?
Lý Vân Tiêu nói:
– Ta sưu trí nhớ Du Tàng, tự nhiên biết được. Tướng Quân chính là người thần bí nhất trong Vạn Tinh Cốc, luôn như hình với bóng bên cạnh chưởng môn Vạn Tinh Cốc, chưa bao giờ tách ra. Mặc dù là người Vạn Tinh Cốc cũng chưa bao giờ biết rõ thân phận Tướng Quân, không khéo chính là ta vừa vặn biết rõ. Vậy Túc Bình kia rốt cuộc là người phương nào? Không phải là con riêng của Thiên Tinh Tử đấy chứ?
Tướng Quân không trả lời.
Khâu Mục Kiệt nhíu mày hỏi:
– Tướng Quân này đến cùng có thân phận gì?
Hắn cũng đã nhận ra sự bất phàm của đối phương.
Lý Vân Tiêu cười cười, nói:
– Tướng Kỳ!
Đột nhiên thân hình Tướng Quân hơi động một chút, không biết gió từ đâu ra lại thổi trường bào kia bay phất phới.
– Tướng Kỳ?
Khâu Mục Kiệt và Trần Thiến Vũ đều sửng sốt một chút.
Tướng Kỳ (cờ tướng) là một loại trò chơi đối kháng phổ biến và đơn giản nhất, cơ hồ mỗi người đều biết chơi cả.
Lý Vân Tiêu nói:
– Tướng Quân đi theo bên người Thiên Tinh Tử chính là “Tướng” trong cờ tướng, năm đó Thiên Tinh Tử mang theo Tướng Kỳ đánh bạc một trận với Đằng Quang, kết quả là thua.
Tướng Quân nói:
– Chuyện bí mật như thế ngươi cũng biết sao?
Lý Vân Tiêu nhẹ nhàng cười cười, nói:
– Đằng Quang đối với ngươi khen không dứt miệng đấy.
Tướng Quân nói:
– Trận thuật của Vương Tọa đại nhân Thiên Hạ Vô Song, năm đó ta bị nhốt trong trận, bị giết cửu tử nhất sinh, tự giác nhận thua.
Lý Vân Tiêu nói:
– Tuy rằng ta biết rõ ngươi là “Tướng”, nhưng rất ngạc nhiên các ngươi đến cùng là tồn tại thế nào đấy?
Tướng Quân nói:
– Ngươi rất nhanh sẽ biết thôi.
Hắn mở ra bàn tay lớn, bắt lấy áo choàng trên người mình đột nhiên xốc lên, bay phất phới, một đạo ánh mặt trời chiếu vào, kim quang chói mắt phản xạ ra, một mảnh kim quang xán lạn.
Đồng tử Khâu Mục Kiệt co lại, cả kinh nói:
– Khôi lỗi?!
Tướng Quân kia đúng là một bộ áo giáp toàn thân màu vàng, trên đó khắc đầy trận pháp, khuôn mặt trầm ổn hào phóng, tròng mắt rất có linh tính.
Tướng Quân nâng hai tay lên, giữa mười ngón tầm kẹp lấy sáu miếng hạt châu màu vàng, trên mỗi miếng đều có khắc một chữ triển nhỏ, theo thứ tự là: sĩ, tượng, mã, xe, pháo, tốt!
Bàn tay lớn màu vàng trầm ổn kia khẽ động, sáu quân cờ bắn ra, hóa thành sáu đạo lưu quang rơi xuống?
Trong một mảnh kim quang chớp động, sáu đạo thân ảnh hoảng hốt bất định dần trở nên rõ ràng hơn..
Ba người Lý Vân Tiêu có chút nhíu mày, bởi vì khí tức trong sáu đạo kim quang kia thập phần cường đại, khiến bọn hắn cảm thấy cực kỳ không thoải mái.
Đột nhiên một mảnh kim mang đẹp mắt bồng lên, sáu đầu khôi lỗi màu vàng hình thái không đồng nhất, tạo hình kỳ dị xuất hiện ở bốn phía.
Sáu đầu khôi lỗi đều có khuôn mặt cổ quái, lại thập phần linh động, đôi mắt thâm thúy kia thoáng cái đồng loạt nhìn sang, nhìn khiến ba người đều cảm thấy toàn thân không được tự nhiên.
– Tướng Quân, là muốn đối phó ba tên cặn bã này sao?
Một gã khôi lỗi vai rộng thân thấp, trên vai khiêng một cái ống đồng năm thước sắc mặt đông lạnh, ánh mắt lăng liệt phóng tới.
Thân hình khôi lỗi có chút xoay chuyển, phát ra tiếng vang kim loại “Két” một cái, mặt ngoài chớp động lưu quang.
– Hì hì, Pháo Đôn, đừng có khinh thường ba người này đấy nhé!
Một gã hình thể gầy gò, cả cái đầu giống như một vòng trăng non dựng đứng, lông mi thật dài rũ xuống, ánh mắt mỉm cười, lại tản mát ra hồng mang.
Cẩn thận ngóng nhìn vào, sâu trong con ngươi đúng là một mảnh biển máu màu đỏ.
Ở nơi trái tim trung tâm khôi lỗi khắc lấy một chữ “Sĩ”.
“Pháo” khẽ nói:
– Chẳng lẽ ba tên này còn có thể lật trời sao?
“Sĩ” cười hì hì nói:
– Nếu không có đại phiền toái, Tướng Quân sao lại để cho chúng ta đi ra? Hơn nữa dưới Thị Huyết Yêu Đồng của ta, cũng nhìn ra sự bất phàm của ba người này đấy.
Tướng Quân nói:
– Sĩ Vô Song nói không sai, ba người này đều phi thường khó giải quyết, nhiệm vụ của chúng ta chỉ cần vây khốn bọn hắn ba ngày là được
– Vây khốn ba ngày? Khó giải quyết đến loại trình độ này sao?
Một gã thân thể rất tròn như hình cầu, trên bụng khắc lấy một chữ “Tượng” tiểu triện như cối xay, sắc mặt hắ ngưng trọng, duỗi ra cánh tay ngắn nhỏ đến lăng không một trảo, một đạo kim quang xoay nhanh đến.
Hào quang trong tay hắn biến dài ra, hóa thành một thanh liêm đao lớn gấp đôi thân hình hắn, “BOANG… ” một tiếng khiêng trên vai.
“Vù vù! ”
Lập tức một cổ khí thế bá đạo cuồng tuyệt phát ra, chấn khai tử hôi chi khí chung quanh, hình thành đạo đạo vòi rồng thật nhỏ gào thét vọt lên.
Bảy tên kỳ khôi sắc mặt đều lăng liệt, kim quang lưu chuyển trên không trung, một mảnh tráng lệ.
Ánh mắt Lý Vân Tiêu lướt qua trên thân từng người, gật đầu khen:
– Đây chính là chân diện mục của Tướng Kỳ bên người Thiên Tinh Tử sao? Xem ra thật sự rất khó giải quyết đây.
– Dừng!
Khâu Mục Kiệt cười nhạo nói:
– Ta nói là cái gì, bất quá chỉ là một đám khôi lỗi chiến lực tạm được mà thôi, buồn cười Thiên Tinh Tử lại xem những vật này như bảo bối.