– Khinh thường Thâm Hải Cự Thú như thế sao? Ta cũng rất chờ mong xem Cự Kiểm Thú này có thể cho ta kinh hỉ không đây.
– Toàn lực công kích.
Mắt thấy cách Cự Kiểm Thú đã càng ngày càng gần, thần sắc Bắc Minh Lai Phong một mảnh nghiêm nghị, trong hai tròng mắt lóe ra hàn quang, trong lòng bàn tay chảy ra mồ hôi lạnh.
Chiến hạm đột nhiên vọt lên trong không trung
“Loảng xoảng”
Không gian như mặt kính bị nghiền nát ra, thân hạm cực lớn giống như cá mập xông ra biển rộng vậy, nó không ngừng phun ra công kích.
Từng đạo chùm tia sáng lăng không mà xuống, toàn bộ chiến hạm bởi vì đã mở công kích ra đến mức lớn nhất nên không ngừng lắc lư trên không trung, khiến bầu trời bị nghiền nát kia càng sụp đổ thành bột mịn, mảng lớn đen kịt hiện ra.
“Ầm ầm”
Tất cả mọi công kích rơi vào trên người Cự Kiểm Thú đều nổ tung, gương mặt lớn lập tức bị đục thủng như tổ ong, thịt nát bay tứ tung, thân thể cũng đang không ngừng lui về phía sau, hoàn toàn mất đi lực chống đỡ rồi.
“Ầm ầm”
“Ầm ầm”
“Ầm ầm”
Chùm tia sáng của chủ trận công kích đánh ra lần thứ bay, rốt cục truyền đến nổ mạnh, toàn bộ thân hình Cự Kiểm Thú trực tiếp xuất hiện một lỗ lớn, chùm tia sáng trực tiếp đánh vào trong cái lỗ đó.
– Chuẩn bị tiến lên!
Bắc Minh Lai Phong đại hỉ, kích động đến nỗi liên tục vỗ mạnh vào vòng bảo hộ, tay trái lại nắm thành quyền
Tất cả mọi người lộ ra vẻ phấn chấn nhìn cự vật to lớn kia bị phá hủy, sự sợ hãi lan tràn quanh thân, rung động nhân tâm.
“Ngao ngao”
Cự Kiểm Thú đã không nhúc nhích nữa, tựa hồ tánh mạng đang dần dần biến mất, trong miệng không ngừng truyền ra tiếng nức nở nghẹn ngào, giống như âm thành đến từ Viễn Cổ không ngừng trong Thiên Địa vậy.
Chiến hạm vẫn phát ra nổ vang cực lớn, không ngừng đảy mạnh tới trước, nhưng tất cả mọi người lại yên lặng trong một loại “Tĩnh”, lắng nghe lấy thanh âm nức nở nghẹn ngào kia, thoáng cái có chút hoảng hốt, tựa hồ như về tới thời kỳ cực kỳ xa xưa kia vậy.
– Không tốt
Lý Vân Tiêu đột nhiên hô một tiếng, hắn duỗi tay trái ra, Hoàng Triêu Chung hóa thành một đạo kim quang bay ra, huyền trên chiến hạm, bỗng nhiên gõ vang
“Đương”
Một đạo thanh âm thanh thúy rung động lan ra, đánh thẳng vào linh đài thức hải.
“Đương đương”
Lý Vân Tiêu gõ cái chuông lớn kia ba cái, sóng âm như sóng biển trải rộng ra, mỗi người trên chiến hạm đều giật mình, thoáng cái đã tỉnh táo lại từ trong hoang mang, sắc mặt nhao nhao đại biến.
Sắc mặt Bắc Minh Lai Phong trắng bệch, cắn răng nói:
– Đáng chết thiếu chút nữa đã trúng chiêu rồi, không thể tưởng được thứ này trước khi chết còn có thể phóng xuất ra công kích âm ba.
Sắc mặt Lý Vân Tiêu vẫn cực kỳ ngưng trọng, nói:
– Đây cũng không phải là do nó chủ động phóng xuất ra, Thâm Hải Cự Thú này vô luận là thân thể hay là linh thức đều đang không ngừng sụp đổ, tựa hồ là một loại trạng thái tự nhiên trước khi chết, chỉ là...
Thanh âm của hắn ngừng lại, hào quang trong mắt do dự bất định, tựa hồ đang trầm tư gì đó.
Bắc Minh Kháng Thiên nói:
– Chỉ là cái gì?
Vừa rồi Lý Vân Tiêu rung chuông đánh tỉnh mọi người, khiến tròng lòng hắn cũng nhiều thêm chút hảo cảm với Lý Vân Tiêu, ít nhất đối phương không phải loại người không để ý đến đại cục, bỏ đá xuống giếng.
Lý Vân Tiêu ngưng mắt nhìn lại, nói:
– Chỉ là loại trạng thái tự nhiên trước khi chết của Thâm Hải Cự Thú tựa hồ là mọt loại phản tổ. Cũng không phải nó phản tổ bản thân, mà là phiến Thiên Địa này theo nó bỏ mạng, bị linh hồn của nó mang đi đến thời đại Mãng Hoang cực kỳ xa xưa trước kia.
Tất cả mọi người nghe thế đều sững sờ sững sờ, tất cả đều khó mà hiểu nổi.
Đồng tử Bắc Minh Kháng Thiên đột nhiên co lại, hồ nghi nói:
– Ngươi nói là thời gian đang lui về phía sau sao? Ha ha, điều này sao có thể, thời gian cũng là một trong các quy tắc Thiên Địa, mặc dù là Thập Phương Thần Cảnh khống chế quy tắc giới này cũng tuyệt không thể nào quay ngược thời gian được.
Lý Vân Tiêu lẳng lặng nói ra:
– Cũng không phải là thời gian lui về phía sau, mọi người lập tức sẽ hiểu rõ ngay thôi.
Vào thời khắc này, trong biển sâu dưới chiến hạm cửu giai tựa hồ không hề bị tràng đại chiến này ảnh hưởng, một mảnh yên lặng mà lạnh như băng.
Mấy đội thủ vệ Hải tộc không ngừng qua lại dò xét, canh giữ trước một cái ốc biển to lớn.
Thực lực những thủ vệ Hải tộc này đều không được tốt lắm, tiếng gầm gừ run run từ trong ốc biển truyền đến khiến bọn hắn tâm kinh đảm hàn, có vài tên Hải tộc thực lực khá thấp khẽ dựa gần đến cái ốc biển kia, tức thì bị sóng âm gào thét đột nhiên kích thích chấn chết tại chỗ ngay.
Ngyời còn lại đều bị dọa khiến sắc mặt đại biến, vội vàng thối lui ra hơn trăm mét luân thủ, không dám tiến đến gần thêm chút nào nữa.
– Nhuận Tường chết tiệt, Nhuận Tường lại dám dụng hình với ta, ta nhất định phải giết ngươi, giết ngươi
Tiếng gầm gừ không ngừng truyền đến từ trong ốc biển đúng là của Nghiễm Dịch, trong thanh âm mang theo phẫn nộ, không cam lòng, khuất nhục, cừu hận, các loại cảm xúc đan vào cùng một chỗ, cực kỳ đáng sợ.
Đột nhiên xa xa có một đầu hải mã đang dần bơi tới, gạt nước biển lạnh như băng ra.
Tất cả hộ vệ lập tức trở nên cảnh giác, nguyên một đám cầm chặt trường mâu trong tay, trong mắt lóe ra vẻ lăng lệ ác liệt, nhìn chằm chằm vào phía trước.
Hải mã kia tuyệt không phải chủng tộc bình thường, toàn thân lộ ra vẻ trong suốt, nhưng trên cái đuôi lại là màu tím xanh rất đậm, mà trên đỉnh đầu như mào gà kia lại là một mảnh đỏ tươi.
– Đây là hải mã gì? Quá kì quái a?
Những hộ vệ kia nguyên một đám cau mày nghị luận.
– Vĩ đạp tử thanh, mào đầu hồng vân, dường như đã từng nghe qua...
– Mau nhìn, đằng sau hải mã kia là một chiếc xe a!
Tất cả mọi người vội vàng ngưng mắt nhìn lại, bọn hắn lúc này mới phát hiện ở sau hải mã là một cỗ chiến xa thâm lam, lướt dưới đáy biển tiến tới trước, bởi vì màu sắc không khác gì màu nước cho nên trong lúc nhất thời không cách nào phân biệt được rõ ràng.
“Ọt ọt”
Đột nhiên một gã hộ vệ nuốt một ngụm nước miếng, thân hình run rẩy nói:
– Ta, ta nhớ ra rồi rồi, đây, hải mã này là hung thú Đạp Thanh Vân, chính là thứ mà chỉ Vương tộc Đông Hải mới có thể cưỡi ah.
“… ”
Người còn lại đều giật nảy mình, thân thể run lên cơ hồ như muốn quỳ xuống, đây là uy áp đẳng cấp trời sinh, đến từ trong linh hồn khó có thể kháng cự.
“Rầm rầm. ”
Đạp Thanh Vân kéo lấy chiến xa nhẹ nhàng gạt ra nước biển, thoáng cái đã dừng trước người đám thị vệ.
Mọi người sợ hãi nhìn về phía cổ xe kia, ấn ký điêu Long xoay quanh khắc đậm trên thân xe.
“… ”
Tất cả mọi người hít vào một hơi lạnh, lập tức không còn hoài nghi nữa, “Bịch bịch” quỳ một mảnh, thân hình không ngừng run rẩy.
Đột nhiên một đạo thân ảnh màu trắng xuất hiện trước ốc biển cực lớn kia, đứng chắp tay, nói:
– Dịch điện hạ, ngươi có ở bên trong không?