Mục lục
Vạn cổ chí tôn - Giang Lam (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Sau khi thanh âm kia ngừng lại, chỉ thấy người nọ toàn thân cháy đen, còn không ngừng bốc khói lên, tuy rằng không chết, nhưng cũng đã hấp hối, chậm rãi khép hai mắt lại, trực tiếp rơi xuống khỏi bầu trời.

– Ha ha.

Trong mắt Ác Linh hiện lên một tia tàn nhẫn, đại phủ lóe lên kim sắc, một đạo phủ quang đuổi theo thân hình cháy đen kia, “Phanh” một tiếng nổ thành thịt nát.

– Ah!

Sáu người còn lại sợ tới mức hồn phi phách tán, nguyên một đám tâm kinh đảm hàn, sắc mặt trắng bệch, công kích tới Ác Linh lập tức chậm lại, dù sao còn phải lưu một nửa tâm tư để đề phòng đầu hung thú kia nữa.

“Rầm rầm”

Huyền Lôi Kinh Vân Hống lại nhả xuống hai đạo lôi điện, bổ ra không gian, chớp mắt đã đến

– Ah.

Một người trong đó trong lúc vội vàng né tránh lập tức bị Ác Linh nắm lấy cơ hội, một búa chém thành hai khúc

Chiến cuộc trên bầu trời thoáng cái lộ ra xu thế nghiêng về một bên, bà lão hoàn toàn bị Tân Thần và Bắc Quyến Cổn Nam ngăn chặn, mà năm tên Võ Đế cao giai còn lại, cũng giống như củ cải trắng, chém một người liền ít đi một người.

Thái Thúc Cảnh Dung vừa kinh hãi vừa kinh hỉ, nội tâm cũng trầm xuống, chiếu theo thế cục này phát triển, đợi sau khi Lý Vân Tiêu giết sạch người Bắc Minh Huyền Cung thì mình sợ rằng cũng không có kết quả gì tốt.

Nhưng lúc này phủ phổ phong bế Thiên Thương, một khi mình rút tay, tất nhiên sẽ bị lực lượng của Thiên Thương phản chấn, sinh tử khó dò.

Hắn thoáng cái lâm vào lo nghĩ cực độ, lập tức cảm thấy lực lượng của Thiên Thương càng ngày càng mạnh, tùy thời đều có thể phá phù mà ra.

Hắn lập tức bí mật truyền âm nói:

– Thiên Thương đại nhân, ta triệt hồi phù lực thả ngài đi ra, kính xin thu hồi lực lượng.

Lão giả ở một chỗ trong phù phổ một mực nhắm mắt vận công, không ngừng trùng kích lấy phù lật trấn áp, tựa hồ không hề biết được chuyện ở ngoại giớiy, nghe được Thái Thúc Cảnh Dung nói như vậy, lúc này mới chậm rãi mở mắt ra, lạnh lùng nói:

– Mười tức sau, phá phù phổ, lấy mạng chó của ngươi.

– Một.

Hắn phối hợp đếm lấy, liền nhắm hai mắt lại.

Thái Thúc Cảnh Dung hoảng hốt, quả nhiên cảm nhận được lực trùng kích càng ngày càng mạnh, thật sự mình rất khó chống lại được nữa rồi, cuống quít nói:

– Đại nhân, Lý Vân Tiêu kia thực lực thông thiên, nếu chúng ta tự giết lẫn nhau thì cuối cùng tất nhiên đều sẽ phải rơi vào độc thủ của hắn.

Lão giả vẫn không đổi sắc, lực lượng quanh thân đang không ngừng tăng lên, gương mặt cũng bị gợn sóng trùng kích khiến nhúc nhích.

– Đại nhân, người xem xem, Địa Phục đại nhân và bảy tên thủ hạ các ngươi mang đến đều sắp chết rồi.

– Cái gì?

Lão giả lúc này mới mở to mắt ra, hai mắt vừa nhìn qua, lập tức một cổ lửa giận vọt thẳng lên ót, hét lớn:

– Nên chém đáng chó chết các ngươi cả ngàn đao.

“Ầm ầm”

Hắn đột nhiên nổi điên, lập tức liền giải khai phù phổ của Thái Thúc Cảnh Dung, cả người hóa thành một đạo quang mang vọt mạnh ra.

Thái Thúc Cảnh Dung chỉ cảm thấy cự lực đánh lên lồng ngực, ngũ tạng lục phủ đều nghiền nát, phun ra một miệng lớn máu tưới bay ngược ra ngoài.

Thân thể còn chưa ổn định đã thấy lão giả kia trong tay dẫn theo song chùy, trợn trừng mắt vọt tới chỗ hắn, một tay nhấc chùy đánh xuống trên đầu hắn.

– Vân thiếu cứu ta.

Hắn kinh hô một tiếng, trên người bắn ra mấy đạo quang mang, còn có một kiện chiến y hiển hiện.

“Ầm ầm”

Đại chùy của lão giả đánh xuống, tất cả hào quang đều biến mất, chiến y kia cũng “Răng rắc” một tiếng liền hóa thành vô số bột mịn, theo gió mà tán.

Tròng mắt Thái Thúc Cảnh Dung trừng lớn lên, lần nữa phun ra một miệng lớn máu tươi, thịt nát lẫn lộn ngũ tạng lục phủ cũng đều bị nhổ ra ngoài.

Con mắt trừng lớn kia cũng dần mất đi hào quang, cả người dần dần trở nên cứng ngắc, rơi xuống dưới mặt đất.

Lý Vân Tiêu ở cách đó không xa lạnh lùng nhìn Thái Thúc Cảnh Dung bỏ mạng, lúc này mới dời ánh mắt lên trên người lão giả.

Bởi vì bà lão gặp nạn, bảy tên thủ hạ giờ phút này chỉ còn bốn người, mỗi người đều trọng thòi, tùy thời đều có thể bị vẫn lạc nên khiến lão giả dưới tình thế cấp bách bạo phát lên, một lần hành động đột phá phù phổ, nhưng cũng khiến tâm mạch bản thân bị thương

– Lý Vân Tiêu, ngươi đáng chết ah.

Lão giả tròn mắt muốn nứt, không rõ đối phương vì sao thoáng cái nhiều ra nhiều trợ thủ như vậy, hơn nữa mỗi người đều có thực lực không tầm thường.

Lý Vân Tiêu lạnh lùng nói:

– Đáng chết hay không, không đến ngươi định. Nhưng ngươi sắp phải chếtrồi.

– Muốn giết lão phu? Ha ha

Lão giả ngửa mặt lên trời cười như điên, dữ tợn nói:

– Lúc lão phu thành danh, ngươi còn không biết ở đâu trong bụng mẹ đấy.

Hắn bắt lấy song chùy, thân ảnh lóe lên phía vọt tới, đánh mạnh tới đầu Lý Vân Tiêu.

“Phanh”

Cái búa nổ bung trên không trung, trực tiếp đánh nát bấy tàn ảnh Lý Vân Tiêu.

Lão giả nhướng mày, phát hiện tốc độ thân pháp đối phương không chỉ cực nhanh, hơn nữa còn cực kỳ quỷ dị, mình vậy mà không thể bắt kịp được.

– Có giỏi thì đừng trốn.

Lão giả giận dữ, gắt gao nhìn chằm chằm vào bầu trời xa xa, một đạo quang mang chớp động xuống, Lý Vân Tiêu liền hiện ra.

– Ha ha, lấy mạnh lấn yếu, còn không cho ta trốn, ngươi có cần mặt mũi nữa không thể

Lý Vân Tiêu lạnh lùng mỉa mai, trực tiếp giơ ngón tay giữa lên.

– Oa ah đáng chết.

Lão giả lập tức tức đến phát điện, lực lượng mênh mông tuôn ra khỏi cơ thể, thoáng cái hóa thành đế khí uy áp vô biên, ầm ầm chấn trụ lấy không gian chỗ Lý Vân Tiêu, lúc này mới lần nữa giơ búa lên, đánh mạnh xuống dưới.

Lông mày Lý Vân Tiêu có chút nhíu lại, tay giơ lên, Thần Dịch Lực tuôn ra trên lòng bàn tay, Tam Sắc Thần Sơn hiển hiện, trực tiếp ném ra ngoài.

Con ngươi lão giả co rụt lại, cảm nhận được uy áp cực lớn của ngọn núi đập vào mặt, nhưng cũng không quá để ý, song chùy giương lên đánh tới.

“Oanh”

Một cổ kình lực đánh lên ngọn núi, hào quang ba loại nhan sắc bắn ra, quanh quẩn xoay tròn, trong sơn thể một mảnh chấn động.

“Oanh”

Trong sơn thể truyền đến một hồi nổ vang, trực tiếp phản chấn lực chùy kia về.

– Cái gì?

Lão giả hoảng hốt, đồng tử đột nhiên co lại, lăng không tránh qua, nhưng trong mắt lộ vẻ kinh hãi khó có thể che dấu, nhìn qua tam sắc quang mang chi phong kia.

Lý Vân Tiêu khẽ chau mày, trong lòng cũng có chút giật mình, dùng sức nặng của ngọn núi này, lão giả Thiên Thương lại có thể dùng lực lượng chống lại một hai. Hắn vẫy tay một cái, liền thu ngọn núi kia về, biến mất trong lòng bàn tay.

Lão giả mặt âm trầm, lạnh giọng nói:


– Đây là huyền khí gì?


Lý Vân Tiêu nói:


– Sớm mai hiểu đạo, chiều có thể chết. Thiên Thương đại nhân trước khi chết còn muốn tăng thêm tri thức, quả nhiên là phong phạm tiền bối.


Lão giả tức đến nghiến răng, nhìn thoáng qua bà lão dần dần sắp không chống đỡ nổi nữa ở xa xa, nhịn xuống cảm xúc, nói:


– Chuyện hôm nay, xem như Bắc Minh Huyền Cung chúng ta bại, bảo thủ hạ của ngươi dừng tay, chúng ta sẽ rời đi.


Lý Vân Tiêu há to mồm, ngạc nhiên nói:


– Thiên Thương đại nhân đang nói chuyện cười sao? Nếu chúng ta bại, thì chỉ có một con đường chết. Nhị lão ngài bại, nhận thua liền muốn chạy đi sao?

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK