Mục lục
Vạn cổ chí tôn - Giang Lam (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Thương thế Bạc Vũ Kình tuy nặng nhưng vẫn tươi cười, mặt mũi đầy an tường, lẳng lặng ngủ trong vũng máu.

Mấy ngày sau, Lý Vân Tiêu đã làm xong chuẩn bị vạn toàn, móc thải hồng thạch ở trái tim ra.

Sau khi lấy thải hồng thạch ra, nó lập tức sụp đổ co lại thành viên đá lớn như nắm tay trẻ con.

Máu huyết toàn thân co rút lại, sắc mặt Lý Vân Tiêu tái nhợt, máu huyết không cung cấp đủ cho nên đầu óc mê muội.

Trong trận chiến bắc hải, hắn chết trong tay Tiểu Hồng, trái tim bị đánh nát. Tác dụng của thải hồng thạch là thay thế trái tim, làm hạch tâm cung cấp máu huyết toàn thân, tiếp tục giúp vận chuyển cơ năng thân thể.

Nhưng sau khi thân thể bước vào hư quang, da thịt sinh ra chắc chắn hơn thải hồng thạch nhiều. Tác dụng của thải hồng thạch không trọng yếu như lúc trước.

Lý Vân Tiêu cũng cân nhắc lấy thải hồng thạch ra, nhưng chuyện này vẫn chưa có tiền lệ, hắn vốn định chờ thân thể đạt tới Pháp Thân Cảnh mới lấy thải hồng thạch ra, như vậy an toàn hơn.

Lúc Vi Thanh đề cập chuyện này, hắn cũng thuận thế hoàn thành kế hoạch sớm hơn dự tính.

Lý Vân Tiêu lẳng lặng cảm nhận tần suất của hai tảng đá, từ ban đầu mạnh yếu không đều, đến dần dần gần như cân đối, hình thành bước cộng hưởng với nhau.

Hắn mỉm cười, bản thân nghê hồng thạch chính là một thể, căn bản không cần hắn điều tiết, chúng có thể tự dung hợp với nhau. Hai tay hắn bấm niệm pháp quyết, chậm rãi đưa hai bàn tay tới gần nhau, tảng đá trước mặt chậm rãi tới gần, hai đạo hào quang vừa chạm vào nhau đã hấp thu lẫn nhau.

Không chỉ có tảng đá bắt đầu dung hợp, ngay cả hào quang cũng dung hợp với nhau, hóa thành quang mang đầy màu sắc.

- Thành công!

Lý Vân Tiêu nhìn chằm chằm vào hòn đá này, hai tảng đá riêng biệt hóa thành một khối đá màu trắng hoàn mỹ vô khuyết, mặt ngoài thập phần trơn bóng và rất xinh đẹp.



Vừa nhìn không có ai nghĩ đây chính là nghê hồng thạch mà vô số Ma Quân đều điên cuồng.

Lý Vân Tiêu thu nghê hồng thạch vào trong tay, lúc này mới thở ra một hơi, nói:

- Đã hoàn thành, đa tạ.

Sau lưng có giọng nói lãnh đạm vang lên:

- Không cần cám ơn ta, ta không có làm gì cả.

Tuy trên mặt Lý Vân Tiêu không còn chút máu nào cả, nhưng tâm tình vô cùng tốt, cười nói:

- Nếu không có ngươi hộ pháp cho ta, nói thật ta không dám làm loại chuyện này.

Hắn xoay người lại, mỉm cười. Một đạo hào quang bay ra xa bảy trượng, thân thể dần dần ngưng thực, chính là tiểu Thanh.

Tiểu Thanh vẫn bình tĩnh như trước, nói:

- Thật có chút nguy hiểm, dựa vào thân thể Hư Quang Cảnh của ngươi còn chưa tới mức chết đi, nhiều lắm là thân thể sụp đổ, cảnh giới giảm xuống.

Lý Vân Tiêu cười khổ nói:

- Nếu xảy ra chuyện cảnh giới giảm xuống, ta đây sống không bằng chết. Đặc biệt là vào lúc cần dựa vào thực lực như thế này.

Ánh mắt Tiểu Thanh vẫn nhìn lên người Lý Vân Tiêu, trầm mặc một hồi mới nói:

- Thứ cho ta nói thẳng, có phải ngươi bị thanh kiếm kia ngăn chặn tinh khí thần không? Không chỉ có tốc độ tu luyện cực trì chậm, ngay cả khôi phục thần dịch lực và phục hồi thân thể đều bị ảnh hưởng thật lớn.

Lý Vân Tiêu cả kinh, hắn vui mừng, nói:

- Đúng thế, ngươi có biện pháp?

Trong mắt hắn đầy chờ mong, Tiểu Thanh đã có thể nhìn ra điểm mấu chốt, nói không chừng có thể có biện pháp giải quyết thay hắn.

Dù sao chuyện rút ra một hồn phách có độ khó không nhỏ, cũng không biết là năm nào tháng nào mới có thể làm xong.

Nhưng Tiểu Thanh không chờ hắn vui vẻ xong, lắc đầu nói thẳng:

- Ta không có biện pháp, lực lượng kiếm kia quá mạnh, nếu như ta chống lại nó, sợ rằng sẽ hồn phi phách tán.



Lý Vân Tiêu cười khổ nói:

- Nói cũng thế, kiếm này có lực lượng vượt qua ta quá nhiều. Cố sức vận dụng chỉ giết địch một ngàn, tự tổn tám trăm. Càng muốn chết là khôi phục thần dịch lực, vận dụng kiếm một lần phải mất cả tháng mới có thể khôi phục.

Tiểu Thanh trầm tư một lát, nói:

- Ất mộc chi khí chính là lực lượng sinh cơ trong thiên địa biến thành ngũ hành. Thân thể của ta là ất mộc hóa linh, mặc dù không cách nào thay ngươi áp chế Thùy Chủ Trầm Phù, nhưng ta có thể dạy cho ngươi một bộ pháp quyết, giúp ngươi ngưng tụ ất mộc chi khí chữa trị kinh mạch thân thể, gia tốc khôi phục thần dịch lực.

- Có công pháp như vậy sao?

Thân thể Lý Vân Tiêu run lên, hắn vui mừng không thôi. Nhưng lập tức liền tĩnh táo lại, có phần hoài nghi hỏi:

- Có thể hữu dụng với ta không?

Dù sao đến cảnh giới của hắn, linh đan diệu dược và công pháp có tác dụng đã ít tới đáng thương.

Tiểu Thanh gật đầu nói:

- Cảnh giới càng cao càng khó khôi phục, nhưng cảnh giới càng cao thi triển ra uy lực càng lớn. Huống chi ngươi tu luyện tiên thiên lôi thể, rất thích hợp với ngươi.

Lúc này Lý Vân Tiêu mới vui mừng như điên, ôm quyền nói:

- Đa tạ đại nhân!

Tiểu Thanh lạnh nhạt nói:

- Khách khí.

Lập tức Lý Vân Tiêu bất chấp chữa thương, hắn ngồi đối diện với Tiểu Thanh, sau đó bấm niệm pháp quyết.

Lúc này một đám ánh sáng xanh xuất hiện, không ngừng khuếch tán, lúc này bao phủ hai người lại, ất mộc chi khí cường đại bao phủ khắp mật thất.

Qua mấy ngày sau, cánh cửa mật thất mở ra, hai người đi ra ngoài.

Lý Vân Tiêu tỏa ra sinh ra đáng sợ, không chỉ thương thế trước ngực khỏi hẳn, ngay cả thân thể hư nhược cũng cải thiện rất nhiều.

- Tiên sinh khống chế ất mộc chi khí quả nhiên mạnh như thế gian, chẳng biết lúc nào có thể trùng kích Tạo Hóa Cảnh, thậm chí là Giới Vương Cảnh?



Trải qua chuyện này, thái độ của Lý Vân Tiêu cung kính với Tiểu Thanh rất nhiều. Hơn nữa cho dù hắn mang diệu pháp linh mục và chân thật chi nhãn, còn có nguyệt đồng cùng ma đồng công, dường như mất đi hiệu lực với Tiểu Thanh.

Nhưng mà hắn nhìn Tiểu Thanh như vô hình, khí tức mờ ảo, rất ít có dấu hiệu tồn tại. Đây chính là dấu hiệu dung nhập thiên địa, Tiểu Thanh đã có tần suất nhất trí với Thiên Võ Giới.

Tiểu Thanh lạnh nhạt nói:

- Cơ duyên đến tự nhiên sẽ đột phá. Không có cơ duyên, tất cả cưỡng cầu đều thành không. Trợ giúp của thành Viêm Vũ với ta đã không lớn, thiên hạ không có yến tiệc nào không tàn, ta cũng cũng nên từ biệt Vân thiếu rồi.

Lý Vân Tiêu kinh hãi, vội hỏi:

- Tiên sinh phải đi? Vào đúng thời khắc nguy nan này, đây là thời điểm thành Viêm Vũ và thiên hạ cần hiền tài như tiên sinh, hà cớ gì tiên sinh bỏ thiên hạ mà đi?


Tiểu Thanh khoát tay bảo hắn ngừng nói, lắc đầu nói:


- Ta biết rõ tâm tư của ngươi, cũng biết miệng lưỡi của ngươi lợi hại, nhưng vô dụng với ta, không cần cưỡng cầu. Duyên phận sẽ có lúc hết, chờ mong lần sau gặp lại nhau đi.


Hắn nói rất lạnh nhạt tùy ý, tuy Lý Vân Tiêu còn muốn giữ lại, nhưng đã không không biết nên nói từ đâu.


Đột nhiên có tiếng hừ lạnh vang lên, hai người đồng thời nhìn lại, chỉ thấy ánh sáng đỏ lóe lên, Mạch xuất hiện bên cạnh hai người.


Tiểu Thanh nhíu mày khó phát hiện, dường như trong lòng có phỏng đoán.


Sắc mặt Mạch trong trẻo nhưng lạnh lùng, nhìn thẳng vào Tiểu Thanh trước mặt, vươn tay nói:


- Đi cũng không sao, Hồn Thiên Nghi lưu lại.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK