Mục lục
Vạn cổ chí tôn - Giang Lam (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Vào lúc này, trong thần thái giật mình kinh hãi của nhiều người, Trữ Khả Vi lúc trước bị hắn giết chết, đó là sự thật chắc chắn, chẳng lẽ trên đời này có thuật khởi tử hồi sinh hay sao?

Vi Thanh cũng khó có thể tiếp nhận, Trữ Khả Vi chính là người hắn giết chết, lúc ấy tuyệt đối là chết không thể nghi ngờ, làm sao có thể phục sinh?

Nghĩ đến đây, trong hoàn cảnh hỗn loạn này, hắn thậm chí có chút ít ngây dại.

Đoan Mộc Hữu Ngọc nhìn thấy hắn thất thần, vội nói:

– Vi Thanh đại nhân, Trữ Khả Vi còn sống ít nhất có lợi cho chúng ta. Nên nghĩ biện pháp phá vỡ không gian huyền khí này đi, chúng ta nên hợp lực ngăn cản ba mươi ba công tào chém giết mới tốt.

Vi Thanh lúc này hồi phục tinh thần lại, lập tức phát hiện có hai công tào đang lao về phía hắn, một người một tay hóa chưởng, một người điểm ra một chỉ.

Lực lượng của chúng cũng không tính là mạnh, chỉ là cửu tinh đỉnh phong bình thường, chỉ sợ là vừa nhập môn như Trấn Thiên Vũ.

Nhưng thân ảnh hắn khẽ động, lực lượng mênh mông áp xuống, luân hồi chi lực xuyên qua các lỗ chân lông, mười thành lực lượng cũng bị áp chế một nửa.

Sắc mặt Vi Thanh đột biến, hắn tăng cao nguyên lực, giang sơn như họa mở ra trước mặt, hóa thành bình chướng ngăn cản trước người.

Phanh!

Một chưởng một chỉ đánh lên kim quang này, âm thanh trầm đục sinh ra, sau khi rung động vài cái liền lui trở về.

Trong nội tâm Vi Thanh hoảng hốt, không chỉ mọi người bị luân hồi lực áp chế, ngay cả huyền khí cũng bị luân hồi đại chuyển bàn ngăn chặn.

Giang sơn như họa bay trở về, hai gã công tào liên hủ chi lực đột nhiên oanh đến, hắn bắt lấy quyển trục, hoành ngăn lại đi

Phanh!

Chỉ cảm thấy cánh tay tê rần, thân thể bị đánh lui ra sau mười trượng mới dừng lại, trên trán gân xanh lộ ra, mồ hôi lạnh rậm rạp.

Vi Thanh cảm thấy nội tâm vô cùng biệt khuất, bị hai gã Võ Đế đỉnh phong áp chế.

Những người còn lại ứng phó mệt mỏi, bị công tào đánh căn bản không có sức hoàn thủ, vài tên siêu phàm nhập thánh còn có thể chống lại, còn lại chỉ bị đánh, luân hồi đại chuyển bàn áp chế tất cả, không ai thoát khỏi.

Ngược lại quỷ tu La Thành lại là lực lượng kháng cự trung kiên, long huyết bán thành phẩm mặc dù không thể hoàn toàn ngăn cản luân hồi chi lực, nhưng bị áp chế nhỏ bé, tăng thêm bọn chúng có thân thể chung cực và bản tính không sợ chết, cho nên đánh ngang tay với công tào.

– Mọi người đừng trốn, trốn cũng không thoát, liên thủ với nhau mới tốt!

Long Thiên Miểu hét lớn một tiếng, long uy chấn động cửu thiên, làm cho thiên địa run lên.

Mọi người lập tức bị nhiệt huyết kích thích, dù sao trốn cũng là chết, không bằng giết sạch đám công tào này.

Lập tức khí tức thô bạo và thù hận hiện ra trong đáy lòng mỗi người, mỗi người đều biểu lộ tư thái thấy chết không sờn, những người đang bỏ chạy cũng lao tới đám công tào.

Long Thiên Miểu cũng lăng không đánh ra một trảo, cảm giác như thiên địa đang ẩn chứa trong một trảo này, một đám kiếm quang tách ra, lập tức chém vỡ một tên công tào.

– Hừ, trùng trăm chân chết vẫn còn cương, bổn vương tự mình tiễn các ngươi quy thiên.

Sắc mặt Quỷ Vương trầm xuống, thân thể lóe lên, lăng không chụp lấy luân hồi đao, chém thẳng xuống.

Phanh!

Long Thiên Miểu giơ kiếm nghênh tiếp, lập tức bị lực lượng to lớn đánh bay. Ở dưới luân hồi chi lực này, thân thể của hắn không ngừng có máu tươi chảy xuống, tay cầm kiếm cũng không ngừng run rẩy.

Đuôi rồng quấn quanh hông của hắn cũng tách ra, từng đạo ánh sáng màu vàng xuất hiện, vung mạnh qua như trường tiên, rung động sinh ra liên tục.

– Ha ha, đã tới mức vô kế khả thi rồi sao?

Quỷ Vương cười lớn một tiếng, năm ngón tay lăng không đánh tới một trảo, một lực lượng mạnh mẽ ngưng tụ trên bầu trời áp xuống, không cách nào nhúc nhích mảy may.

Nội tâm Long Thiên Miểu trong trầm xuống, đối phương biến thân lần này, lực lượng đã tăng lên cấp độ mới, hoàn toàn áp chế chính mình.

Chẳng lẽ đây là lực lượng thần cảnh sao?

Trong lòng của hắn sinh ra suy nghĩ đáng sợ này, chiến ý không ngừng tiêu tan.

– Hừ, đã phát giác được chênh lệch sao?

Quỷ Vương cảm thụ được khí tức trên người của hắn biến hóa, lại mỉa mai, lạnh giọng nói:

– Bức bổn vương thi triển ra toàn bộ át chủ bài, tất nhiên ta sẽ suy yếu trong thời gian ngắn, nhưng mà khoản sổ sách này phải dùng mạng các ngươi hoàn lại.

Trong mắt của hắn tỏa ra hào quang phát lạnh, năm ngón tay sắc bén như lưỡi đao, lại trảo một cái, “Xùy” một tiếng trực tiếp đâm vào đuôi rồng, máu tươi phun ra tung tóe.

– Ah!

Long Thiên Miểu đau đớn toàn thân run rẩy, rốt cuộc không gánh được luân hồi đao trảm kích, hắn bị đánh bay ra ngoài, một vết đao dài hiện ra trước ngực, có thể nhìn thấy xương trắng bên dưới.

Sắc mặt Quỷ Vương phát lạnh, ánh đao lại hiện ra, trảm xuống một đao!

Phanh!

Một đạo nhân ảnh xông đến, đại kiếm chấn động, ngọc long bay múa, khí tức chấn động bao hàm âm dương, ngăn cản một đao chém xuống.

Thân thể Kỳ Thắng Phong có ma vân bao phủ, thi triển ba đầu sáu tay, thần thái dữ tợn.

Hắn cắn răng ngăn cản luân hồi đao, một cánh tay cầm minh luân giơ lên chém xuống.

Sau đó Ngự Thiên Bảo bay ra.

Long Thiên Miểu giờ phút này chính là trụ chống trời của mọi người, nếu hắn sụp đổ, đừng nói lực lượng chống lại, ngay cả tâm lý của mọi người cũng bị đả kích nặng nề.

– Hừ, ngươi cũng là cọng rơm hơi cứng, giết ngươi trước cũng được!

Quỷ Vương nhướng mày, hắn nhe răng cười, đao mang chém thẳng tới trước.

Phốc!

Kỳ Thắng Phong toàn lực chống cự, hắn phun ra một ngụm máu, ma vân không ngùng bao phủ thân thể, nhưng mà vẫn không thể ngăn cản đao mang.

– Đúng là phải chết ở đây rồi!

Nội tâm của mọi người phát lạnh, từ đầu đến cuối, bọn họ chưa bao giờ có suy nghĩ như thế này.

Dù sao nhân vật mà cả Thiên Võ Giới đều biết đang tụ tập ở đây, bảy đại tông chủ, thập đại Võ Đế, còn có người của hai đại thánh địa, nếu nói lực lượng mạnh mẽ như thế toàn quân bị diệt, mặc cho ai cũng sẽ không tin tưởng.

Nhưng khi Long Thiên Miểu bị phế, Kỳ Thắng Phong sắp chết, Vi Thanh cũng gánh không được hai gã công tào liên thủ, cao thủ khác không tiếp được một chiêu đã chết, ý niệm toàn quân bị diệt lan tràn trong đầu của mọi người.

Sắc mặt Đoan Mộc Thương trắng bệch, nói:

– Ca, chẳng lẽ trước kia chúng ta tính toán sai? Mọi người lại sẽ là như vậy kết cục?”

Thần thái Đoan Mộc Hữu Ngọc ngưng trọng, nói:

– Không nhìn thấy một tia hy vọng chạy trốn, cả đại chuyển bàn này là một hồi giết chóc, khắp nơi là khí tức tử vong, sinh lộ ở nơi nào?

Sắc mặt của hắn trầm xuống, trên người xuất hiện kim quang, từng ngọc ký bay lên, lăng không hiện ra.

Đoan Mộc Thương cả kinh nói:


– Ca, ngươi...


Đoan Mộc Hữu Ngọc trầm giọng nói:


– Chờ ta thi triển thiên thần giám chi thuật đánh giá thiên cơ đã.


Đoan Mộc Thương đang muốn ngăn cản, đột nhiên một đạo quang mang lóe lên, quyền phong đánh tới.


Ngọc ký kia bị áp xuống, sắc mặt Đoan Mộc Hữu Ngọc đại biến, đồng thời hàn ngọc xích bay lên.


Phanh!


Ngọc xích đánh vào cánh tay công tào, chỉ vị áp lui vài phần, quyền kình của đối phương đánh tới bị ngọc xích chấn bay.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK