– Ba người các ngươi, còn có lão gia tử, hai vị phó Tông chủ Không Thiền tông, cha, Kế Mông, Lạc lão sư, Hồng Binh, Y An, mười người các ngươi lập tức theo ta diễn luyện Thập Nhị Đô Thiên Tử Lôi Trận.
– Thập Nhị Đô Thiên Tử Lôi Trận?
Trong lòng mọi người cả kinh, Lý Thuần Dương kinh ngạc hỏi:
– Đây là trận pháp gì? Lại muốn mười hai người liên thủ? Phải học bao lâu?
Trong mắt Lạc Vân Thường loé ra vẻ khiếp sợ, trên mặt hơi dại ra một hồi, lập tức trong ánh mắt lộ ra vẻ phức tạp.
Lý Vân Tiêu vô tình hay cố ý nhìn Lạc Vân Thường một chút, khẽ cười nói:
– Chỉ là một trận pháp dẫn lôi, đem cửu thiên lôi đình dẫn xuống dưới. Căn cứ thực lực người bố trí mạnh yếu, dẫn lôi đình cũng không giống nhau. Nếu là mười hai vị Vũ Đế cường giả bày xuống, đủ để xúc động Thái Hư Ngọc Thanh Phạm Thiên Diệt Thế Thần Lôi, coi như là Bất diệt Kim thân trúng một phát, cũng biến thành tro bụi!
Chi!
Mọi người lấy làm kinh hãi, còn tưởng rằng là trận pháp đơn giản phổ thông gì, không nghĩ tới dĩ nhiên nghịch thiên đến trình độ như thế!
– Còn thời gian...
Hắn nhẹ nhàng cười một tiếng nói:
– Chỉ có ba canh giờ, vừa vặn là giờ từ Viêm Vũ Thành đến Dương Thành.
Mười hai chiếc Huyền Phù Chiến Xa, từ trong Viêm Vũ Thành bay lên không, nhanh chóng hướng về Thượng Dương Thành phóng đi.
Lý Vân Tiêu ngồi ngay ngắn ở trong Hổ Vương chiến xa, đả tọa tu luyện, trận pháp tinh yếu đã bị hắn đơn giản hoá lại, truyền thụ đi ra. Đột nhiên một bóng người rơi vào trong chiến xa của hắn, nhẹ nhàng đi tới, một trận mùi thơm ngát lan tràn, dễ ngửi không nói ra được.
– Làm sao? Còn có chỗ nào không hiểu sao?
Lý Vân Tiêu từ trong nhập định phục hồi tinh thần lại, nhìn Lạc Vân Thường, nhẹ giọng hỏi.
Bóng người Lạc Vân Thường có chút cô đơn, nàng ngơ ngác đứng trên chiến xa, nhìn bầu trời vô tận, một lúc lâu mới thở dài nói:
– Tâm tư của ta ngươi nên rõ ràng, ngươi có thể nói cho ta, tin tức vị đại nhân kia sao?
Nàng nói đến phần sau, âm thanh hết sức sốt sắng khó có thể ức chế, thân thể mềm mại ở trong gió có vẻ hơi nhu nhược, song giáp khẽ run lên.
Đây là lần thứ nhất nàng nghiêm túc cẩn thận hỏi, chính là hy vọng có thể từ trong miệng Lý Vân Tiêu được tin tức xác thực. Tuy rằng từ trước tới nay vẫn luôn vô cùng tin chắc Cổ Phi Dương không chết, nhưng này chỉ là nàng suy đoán mà thôi. Thực sự làm sao, nàng là không biết.
– Hắn chỉ là lãng tử mà thôi, cái gì Phong Vân bảng đệ tam, cái gì Đế giai Thuật Luyện Sư, ở trong mắt ta tất cả đều là chó má! Lừa bao nhiêu nữ nhân ngây thơ như ngươi vì hắn ngày đêm nhớ nhung, đáng giá sao?
Trong tròng mắt Lý Vân Tiêu lướt qua một tia ưu buồn, đó là một loại tang thương trải qua thế sự, này tuyệt nhiên không phù hợp gương mặt non nớt mới mười lăm tuổi của hắn.
Lạc Vân Thường kinh ngạc, trong lòng hơi nhảy một cái, thật giống như bắt được một loại cảm giác khác thường nào đó. Nguyên bản có người mắng Cổ Phi Dương như vậy, nàng là tuyệt đối sẽ không khách khí tức giận. Nhưng lúc này lại chẳng biết vì sao hoàn toàn không tức giận được, nhìn con ngươi trong suốt của Lý Vân Tiêu, trong lòng hơi dập dờn, thật giống như cùng bóng người kia chồng lên nhau.
Con ngươi vô hạn rộng lớn kia, ở trên đỉnh Thần Tiêu cung, phảng phất duyệt tận Luân Hồi cùng tang thương thế gian. Vẻn vẹn là nhìn thoáng qua, nhưng cảm thấy quen thuộc như thế, phảng phất như ở kiếp trước, nàng đã lặng lẽ nhìn chăm chú ngàn năm.
– Không cho ngươi nói hắn như vậy, nếu như hắn mạnh khỏe, chính là trời nắng.
Trong mắt Lý Vân Tiêu loé ra một vệt bất đắc dĩ cùng sáp ý, cười khổ nói:
– Hắn khá tốt đi.
– Hô!
Chỉ nghe Lạc Vân Thường tầng tầng thở phào nhẹ nhõm, phảng phất tinh khí thần cả người vào lúc này hoàn toàn thư giãn, loại hậm hực cùng các loại phỏng đoán nhiều năm tích lũy kia, trong nháy mắt này ầm ầm thả xuống, nàng chỉ cảm thấy cả người hoàn toàn nới lỏng, thân thể nhẹ như một tờ giấy mỏng, cảm giác muốn tung bay lên.
– Cảm ơn ngươi, Vân Tiêu!
Lạc Vân Thường mừng đến phát khóc, ở trước mặt học sinh của mình, rốt cục không nhịn được chảy xuống nước mắt.
Lý Vân Tiêu cười khổ không thôi, chuyện này thật không biết nên kết cuộc như thế nào.
Lạc Vân Thường thấp giọng nghẹn ngào, nàng chỉ cảm thấy đột nhiên quá mệt mỏi, không cảm giác đem đầu khẽ tựa vào trên cánh tay Lý Vân Tiêu, rất mau làm ống tay áo của hắn ướt một mảnh. Nàng tựa hồ cũng không có chú ý tới mình không thích hợp, nghẹ giọng hỏi:
– Có thể nói cho ta tình trạng gần đây của hắn hay không?
Lý Vân Tiêu hơi nhướng mày, cười khổ nói:
– Vân Thường lão sư, hiện tại không phải thời điểm nói những chuyện này. Chờ ta trở lại sẽ nói cho ngươi biết.
Lúc này Lạc Vân Thường mới ý thức được mình không thích hợp, vội vàng đem thân thể lui trở về, trên mặt hiện ra một mảnh Hồng Vân, cáu giận nói:
– Nếu như trở về không nói, xem ta trừng trị ngươi như thế nào! Đừng quên ngươi còn nợ ta một khúc Quảng Lăng tán!
Lý Vân Tiêu nhìn tư thái nàng như tiểu nữ nhi, biết chuyện này phiền phức, cười khổ nói:
– Vẫn là chờ sau này để Cổ Phi Dương đàn cho ngươi đi.
Lạc Vân Thường sững sờ, lập tức không vui, nàng trợn to mắt, có chút xuất thần, tự lẩm bẩm:
– Hắn, hắn sẽ đàn cho ta sao?
–...
Lý Vân Tiêu tầng tầng ho khan mấy lần.
– Khặc khặc! Ta cũng không biết, có điều ta sẽ đem yêu cầu của ngươi nói cho hắn...
– Cảm ơn ngươi, Vân Tiêu!
Lạc Vân Thường đại hỉ, dáng vẻ cảm kích, hai mắt đều bốc lên tiểu hồng tâm.
Lý Vân Tiêu chỉ cảm thấy đầu rất lớn, vội vàng phất tay nói:
– Vân Thường lão sư, ngươi vẫn là mau mau về trên chiến xa của mình quen thuộc trận pháp đi.
Lúc này Lạc Vân Thường mới khôi phục lại, cười nói:
– Thập Nhị Đô Thiên Tử Lôi Trận này cũng là hắn đưa cho ngươi đi, đây chính là một trong tam đại trận pháp vô thượng của Thần Tiêu Cung ta. Tuy rằng không có thực tiễn qua, nhưng toàn bộ trận pháp đều ở trong đầu của ta, chỉ là dẫn lôi đình tầng dưới thấp, hoàn toàn không là vấn đề. Chẳng lẽ ngươi tính toán dẫn lôi đình oanh kích Huỳnh Dương gia?
Lý Vân Tiêu nghiêm nghị gật đầu nói:
– Không sai, lấy suy đoán của ta, liên hợp lực lượng mười hai người chúng ta, chí ít có thể dẫn một loại trong Ngũ Hành Thần Lôi, cũng đủ để Huỳnh Dương gia bọn họ uống một bình.
Lạc Vân Thường trầm tư nói:
– Nếu ở trên bầu trời Huỳnh Dương gia dùng chiến xa ngưng tụ đại trận, khó bảo toàn bọn họ sẽ không phát hiện. Chỉ cần tùy tiện phái ra một tên nhị tinh Vũ Tông, liền đủ để nhiễu loạn chúng ta bày trận.
Lý Vân Tiêu cười nói:
– Yên tâm, điểm ấy ta sớm có tính toán.
Hai người đàm luận trận pháp một hồi, Lạc Vân Thường liền lòng đầy vui mừng trở lại trên chiến xa của mình. Khúc mắc mười mấy năm qua rốt cục mở ra, tâm có cảm giác ung dung, nàng càng mơ hồ cảm giác mình thật giống như sắp đột phá