– Hừ, giết cũng đã giết? Nói thực nhẹ nhõm, nếu các hạ không cho Tân gia ta một cái công đạo, vậy thì các hạ sẽ lập tức bị cường giả Võ Đế Tân gia ta đuổi giết khắp thiên hạ.
Lý Vân Tiêu nói:
– Người chết không thể sống lại, vậy phải làm sao đây?
Sắc mặt Tân Đồng Đồng lúc này mới thoáng hòa hoãn lại, nói:
– Quả thật, người chết không thể sống lại, bọn hắn chết cũng là do tự mình chịu, vậy mà không có mắt, dám ra tay với một gã Cửu Thiên Võ Đế, là bọn hắn chết chưa hết tội. Nhưng Tân gia ta cũng không thể để bọn hắn chết không thế được, nếu không sẽ rét lạnh lòng mọi người. Như vậy đi, chỉ cần ngươi nguyện ý gia nhập Tân gia ta, trở thành khách khanh Tân gia ta, vậy thì chuyện hôm nay coi như xong.
Hắn vung tay lên, hiển lộ khí phách rõ ràng, mạng của mấy tên cường giả Võ Tôn kia cứ vậy được định xong.
Trong lòng Kỷ phu nhân khẩn trương vạn phần, sợ Lý Vân Tiêu cứ như vậy đáp ứng điều kiện đối, như vậy kế hoạch của nàng sẽ rơi vào khoảng không, hơn nữa vô luận từ phương diện nào mà xem, gia nhập Tân gia đều là một lựa chọn cực kỳ không tệ.
Có một gã Võ Tôn bị chém thành hai đoạn chưa chết, nửa người trên bò tới, run rẩy nói:
– Công, công tử, làm chủ, làm chủ cho chúng ta đi.
Tân Đồng Đồng cúi xuống, trên mặt tràn đầy vẻ thuơng hại, thở dài:
– Không phải ta không làm chủ cho các ngươi, mà là người chết không thể sống lại, đã chết thì mọi chuyện thành không, hảo hảo mà chết đi, còn muốn nhiều như vậy làm gì chứ, cho dù báo thù cho các ngươi, các ngươi cũng không sống được nữa mà.
Cường giả Võ Tồn còn lại một nửa thân thể kia giả lập tức trừng mắt, cứ như vậy bỏ mạng không cách nào nhắm mắt.
Lý Vân Tiêu nói:
– Không có hứng thú.
Sắc mặt Tân Đồng Đồng đột biến, lạnh giọng nói:
– Các hạ xem ra là muốn chết, vậy chuyện hôm nay ngươi định cho ta công đạo thế nào đây?
Lý Vân Tiêu nói:
– Giết bọn hắn, chính là bàn giao với ngươi. Nếu còn muốn nữa, ngay cả ngươi cũng giết.
Tất cả mọi người đều chấn động, sắc mặt đại biến, không thể tưởng được tiểu tử này lại dám nói ra lời ngoan lệ như thế. Mặc dù là Cửu Thiên Võ Đế, cũng không ai dám ở thành Trường Cốc nói chuyện với công tử Tân gia như vậy ah
Trên mặt Tân Đồng Đồng như phủ một tầng băng sương, biết rõ người này không cách nào thu cho mình dùng rồi, trong mắt của hắn hiện lên một vòng sát khí, lạnh giọng nói:
– Giết.
Hai cường giả sau lưng hắn lập tức phóng xuất khí tức trên người ra, người chung quanh lập tức cảm giác được áp lực rất mạnh đập vào mặt, những người tu vị yếu kém càng bị chấn hộc máu tại chỗ.
Tử Lăng và bốn tỳ nữ kia cũng thế, ngực phảng phất như bị búa tạ đập vào, nhổ ra một búng máu gục xuống
Cửu Thiên Võ Đế
Tất cả mọi người kinh hãi nhìn qua, lại sắp xảy ra quyết đấu giữa Võ Đế, trong lòng mọi người đều sợ hãi, sợ lan đến gần mình.
Tân Đồng Đồng lúc này cũng đứng lên khỏi bảo tọa, từng bước một đi xuống, âm thanh hung dữ nói:
– Vừa vặn, bản thiếu gia cũng vừa bước vào Võ Đế chi cảnh, còn chưa bao giờ động thủ với ngươi, ngươi là người thứ nhất.
Ba gã Võ Đế từ từ đi tới chỗ Lý Vân Tiêu, người thương hội Mặc Vũ sắc mặt còn khó coi hơn cả gan heo, thầm kêu nguy rồi.
Kỷ phu nhân cũng khẩn trương, không ngừng nhìn về xa xa, hi vọng Nam thúc có thể xuất hiện kịp thời.
Lý Vân Tiêu thấy Tử Lăng bị khí thế đối phương chấn thương đánh bay, lập tức lạnh giọng nói:
– Chết.
Hắn lâm không điểm ra một ngón tay, lập tức ba thanh Bắc Thiên Hàn Tinh Kiếm hiện ra trên tay phải hắn, hóa ra ba đạo kiếm ý, lâm không chém tới.
Ba người Tân Đồng Đồng vốn tràn đầy tự tin, dù sao cũng là dùng ba địch một, cơ hồ là kết quả tất thắng, nhìn đối phương một chiêu ra ba kiếm, muốn lấy một địch ba, trong lòng đều cười lạnh, trong tay hóa ra huyền binh nghênh đón lấy.
“Rầm rầm rầm”
Chỉ nghe thấy ba đạo thanh âm binh khí tương giao, sau đó ba người Tân Đồng Đồng liền bất động tại chỗ, trên thân thể bảo trì tư thế nghênh địch, nhưng trong mắt ba người đều lộ ra vẻ sợ hãi vô tận.
– Ngươi, ngươi... Ngôn Tình Xuyên Không
Tân Đồng Đồng thốt ra mấy chữ, hoàn toàn không thể tin đối phương không chỉ lấy một địch ba, hơn nữa chỉ cần một chiêu, càng thêm không thể tin tưởng là mình vậy mà lại chết, hơn nữa còn chết ở thành Trường Cốc.
Sau đó Tân Đồng Đồng liền triệt để mất đi sinh cơ, ngã trên mặt đất chết mất, hai gã cường giả Võ Đế khác sau đó cũng ngã xuống đất bỏ mạng.
– À? Cái này...
Tràng cảnh này lập tức khiến mọi người đều triệt để ngốc trệ, trong đầu tất cả đều vang lên “Ông ông”, khó có thể lý giải chuyện mà mình thấy.
Kỷ phu nhân cũng triệt để ngốc trệ, vốn tưởng rằng mình nhất định sẽ thấy chém giết kinh thiên động địa, vùng kiến trúc nơi này đều sẽ bị phá huỷ, sau đó Lý Vân Tiêu lấy một địch ba chống đỡ hết nổi, thời khắc mấu chốt Nam thúc chạy đến điều đình, ai biết chỉ trong tích tắc, ba gã Cửu Thiên Võ Đế cường đại đã bỏ mạng như vậy.
Xa xa một đạo quang mang chạy như bay đến, ba đạo thân ảnh thoáng qua đã đến, một người trong đó đúng là Nam thúc, còn chưa rơi xuống đã hô lớn:
– Nhị công tử hạ thủ lưu tình.
Hai người khác cũng là Thuật Luyện Sư thất giai, hơn nữa đều rất có danh vọng ở thành Trường Cốc, quan hệ với Tân gia cũng khá hòa hợp.
Nam thúc biết rõ sự biến thái và cường hoành của Tân Đồng Đồng, sợ đối phương không bán mặt mũi cho mình, cho nên lập tức lại kéo hai người cùng đi, như vậy cũng nắm chắc hơn chút.
Ba người vừa rơi xuống, liền thấy được thi thể đầy đất, lòng Nam thúc lập tức trầm xuống, thẳng đến khi ánh mắt nhìn đến Kỷ phu nhân mới nhẹ thở ra, thầm nghĩ còn chưa đến muộn.
Mà Tử Địch mặc dù trọng thương nơi thân, bị hai gã cường giả áp chế không thể nhúc nhích, nhưng lấy ánh mắt của hắn rất dễ nhìn ra chỉ bị ngoại thương mà thôi, rất dễ dàng phục hồi như cũ.
– Phu nhân, ngươi không sao chứ?
Nam thúc ân cần hỏi thăm, ánh mắt quét qua, nói:
– Tân Nhị công tử đâu rồi?
Không người lên tiếng, Kỷ phu nhân cũng ngốc trệ không thôi, nàng vẫn chưa phục hồi tinh thần lại được.
Kỷ Tử Địch nhìn Lý Vân Tiêu thật sâu, lúc này mới nói:
– Nam thúc, Tân Đồng Đồng đã bị chết.
– Ân, chết rồi sao?
Nam thúc kinh ngạc hỏi, sau đó đột nhiên hoảng hốt, khiếp sợ nhảy dựng lên, vội vàng nói:
– Cái…, cái gì? Ngươi nói cái gì? Chết rồi sao? Ai chết hả?
Kỷ Tử Địch hít một hơi thật sâu, chỉ vào thi thể trên đất nói:
– Nam thúc chính ngươi xem đi, Nhị công tử Tân gia Tân Đồng Đồng chết rồi.
“… ”
Nam thúc và hai gã Thuật Luyện Sư thất giai khác đều hít một hơi lạnh, chấn động, vội vàng chạy đến lật cổ thi thể mà Kỷ Tử Địch chỉ vào lên, quả nhiên là Tân Đồng Đồng, hơn nữa là một chiêu bị mất mạng
– Cái này, cái này, ai giết?
Nam thúc toàn thân rét run, Nhị công tử Tân gia chết rồi, đây chính là chuyện phá trời ở thành Trường Cốc a, chuyện phát triển đến bước này dù hắn là một gã Thuật Luyện Sư thất giai cũng căn bản không cách nào điều đình được a.