Lại cẩn thận nhìn qua, chỉ thấy trong ngọn lửa thỉnh thoảng lóe ra kim mang như sợi tóc, tuy rằng cực nhỏ, nhưng quả thật lúc ẩn lúc hiện.
Hắn tựa hồ phát hiện gì đó, đột nhiên đồng tử đột nhiên co lại, thoáng cái trở nên kinh nghi bất định.
– Nội đan chi hỏa phun bát giai hỏa kỳ, tuy rằng cũng là thứ không tệ, nhưng để ở chỗ này tựa hồ không đủ xem đi?
Phi Nghê ngưng mắt nhìn qua, lập tức nở nụ cười, trên mặt lộ ra khinh thường.
Nam tử áo lam cũng không biết là gương mặt hoàn toàn cứng ngắc, hay là thần thái tự nhiên, không có bất kỳ biến hóa nào cả, chỉ hỏi:
– Mạc Hoa Nguyên đại sư, cảm thấy như thế nào?
Mạc Hoa Nguyên dừng ở ngọn lửa kia nhìn một hồi, trong mắt cũng lộ ra hồ nghi, có chút không dám khẳng định nói:
– Kim Linh chi khí?
Nam tử áo lam gật đầu nói:
– Đúng vậy.
“‘Rầm Ào Ào'”
Lập tức toàn bộ trong phòng thoáng cái nổ bung, đều lộ vẻ mặt khó có thể tin
Phi Nghê cũng ngốc trệ thoáng một phát, lúc này mới ngưng tụ ánh mắt, phát hiện đám hỏa diễm này thật có chút quỷ dị, bên trong lộ ra một cổ khí tức cực kỳ sắc bén.
Hàn Quân Đình nói:
– Ngũ Hành chi linh chính là Ngũ Hành bổn nguyên chi lực mô phỏng mà sinh, trân quý dị thường. Ta hôm qua lúc thấy vật ấy cũng thật không dám kết luận, hi vọng Mạc Hoa Nguyên đại sư có thể cẩn thận phân biệt rõ thoáng một phát.
Trần Phong mở miệng nó i:
– Ngũ Hành chi linh cơ hồ là tồn tại có linh trí, có thể tu luyện ra linh thể, biến hóa trưởng thành. Vật trân quý như thế, các hạ sao có thể lấy ra bán được chứ? Mặc dù là thiếu nguyên thạch, cũng tuyệt đối không thể nào bán a?
Hắn mới từ trấn Hải Mộc tới, sau khi kiến thức sự khủng bố của tiểu Thanh thì đối với tồn tại hóa hình Ngũ Hành chi linh đã có ấn tượng khắc cốt minh tâm rồi.
Người còn lại cũng đều lộ ra hoài nghi, tuy rằng bọn hắn không phán đoán ra thiệt giả, nhưng vật tuyệt thế như vậy, mặc cho ai cũng sẽ không lấy ra bán cả.
Nam tử áo lam “Hắc hắc” cười cười, nói:
– Là thật là giả, Mạc Hoa Nguyên đại sư sẽ có phán đoán. Chư vị phải làm, chỉ là mua hay không mua thôi.
Mạc Hoa Nguyên có chút khó xử nói:
– Từ trên khí tức mà xem, đích thật là Kim Linh chi khí. Nhưng nếu là Kim Linh chi khí chính thức, bát giai yêu hỏa há có thể áp chế được chứ?
Hắn quay đầu nhìn về phía Lý Vân Tiêu, hỏi thăm:
– Vân thiếu có nhìn ra điều gì không?
Tất cả mọi người hơi sững sờ, Mạc Hoa Nguyên chính là Đại Thuật Luyện Sư cửu giai vừa tấn cấp, trước kia hắn cung kính dị thường đối với Lý Vân Tiêu đã khiến mọi người nghi hoặc không thôi, hiện giờ càng trực tiếp thỉnh giáo, càng cho tất cả mọi người chấn động.
Nhưng Mạc Hoa Nguyên lại không có nửa phần không ổn, vẻ mặt bình tĩnh, coi như khiêm tốn thỉnh giáo.
Cái này khiến mọi người càng thêm có chút không rõ ra làm sao…, cảm thấy cực kỳ hiếu kỳ đối với Lý Vân Tiêu.
Lý Vân Tiêu trực tiếp đứng dậy, đi vài bước đến trước bàn thạch ngọc, nhìn lại ngọn lửa kia.
Loại bát giai kỳ hỏa này có tính đặc thù rất lớn, bốn phía hỏa diễm bày biện ra một vòng hắc ám sắc, có thể trực tiếp hoả táng thần thức, không cách nào điều tra rõ bên trong.
Nơi mi tâm hắn thoáng hiện ra Hỏa Phượng ấn ký, lập tức bát giai kỳ hỏa “Phanh” thoáng một phát nhảy lên, bắt đầu trở nên có chút bất an, tựa hồ như đang sợ hãi né tránh vậy.
Mọi người đều giật mình, đặc biệt là nam tử áo lam, tựa hồ có chút ngồi không yên, cả kinh nói:
– Ngươi muốn làm gì?
Lý Vân Tiêu mỉm cười, Hỏa Phượng ấn ký lập tức biến mất, nói:
– Không có gì, chỉ là thăm dò thoáng một phát thôi. Trong ngọn lửa này căn bản không phải là Kim Linh chi khí gì cả, mà là một loại côn trùng có thể tản mát ra khí tức cùng loại với Kim Linh chi khí.
– Cái gì, côn trùng?
Tất cả mọi người đều ngạc nhiên, tất cả đều hai mặt nhìn nhau.
Mạc Hoa Nguyên cũng nhướng mày, nhìn chằm chằm vào ngọn lửa kia, suy tư bất định, tựa hồ đang căn cứ vào nhắc nhở của Lý Vân Tiêu, trong đầu tìm tòi tư liệu gì đó.
Phi Nghê ánh mắt lộ ra tinh mang, nói:
– Ta cũng cảm nhận được, trong ngọn lửa này quả thật có sinh mệnh.
Nàng ánh mắt mỉm cười nhìn Lý Vân Tiêu, vừa rồi lúc Hỏa Phượng ấn ký xuất hiện, trong cơ thể nàng liền có cảm ứng thật lớn, càng thêm tin tưởng vững chắc mình không tìm lầm người.
– Côn trùng có thể sống trong ngọn lửa, lại tản mát ra khí tức cùng loại Kim Linh chi khí, lão hủ thật sự không nghĩ ra.
Hàn Quân Đình nói:
– Không biết Vân Tiêu công tử có thể nói rõ chi tiết không?
Lý Vân Tiêu thoáng cái trở thành tiêu điểm của mọi người, hắn cười khổ nói:
– Ta cũng không nhận biết loại côn trùng này, tạo vật rất thần kỳ, quả thật không phải chúng ta có thể dòm tận.
– Hừ, đã không biết, thì không nên nói lung tung.
Nam tử áo lam có chút tức giận, quát:
– Cái gì cùng loại Kim Linh chi khí, đây là Kim Linh chi khí hàng thật giá thật. Ta sở dĩ lấy ra bán, cũng là bởi vì tồn lượng quá ít, hơn nữa khí tức này tựa hồ đã bị tổn thương, nếu không giá trị to lớn, ta coi như có chém giết cướp của, cũng không có khả năng bán.
Đang ngồi đây có ai mà không phải là quỷ khôn khéo, nhìn bộ dáng thẹn quá hoá giận của hắn, đã biết rõ Lý Vân Tiêu nói tám chín phần mười rồi, tất cả đều nhếch miệng, cười lạnh một hồi.
Hắn cũng tựa hồ đã nhận ra mình nói lỡ, trong mắt hiện lên vẻ lo lắng, khẽ nói:
– Nếu chư vị đã không tin, vậy cũng không sao, vật ấy ta không bán nữa. Mạc Hoa Nguyên đại sư, thỉnh xem vật phẩm thứ hai đi.
Lý Vân Tiêu cười nói:
– Các hạ không cần giận, bất luận vật ấy là gì, ta đều rất có hứng thú, nói cái giá đi.
– Hừ, nếu ngươi đã nói đây là hàng giả, ta còn bán cái gì.
Nam tử áo lam nộ khí không tiêu, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Lý Vân Tiêu.
Lý Vân Tiêu cười nói:
– Ta chỉ nói ra cách nhìn của mình thôi, chưa chắc đã đúng, chẳng lẽ có bảo vật liền không cho phép người khác bình luận sao? Đang ngồi đều là người thông minh, đều có cái nhìn của mình, sẽ không bị ý kiến người khác ảnh hưởng đâu.
Nam tử áo lam trùng trùng điệp điệp hừ một tiếng, nói:
– Cũng thế, ta không tranh luận với ngươi. Nếu không phải ta thiếu nguyên thạch, tuyệt đối không thể bán ra vật ấy, 1000 vạn cực phẩm nguyên thạch, chắc giá.
– Cắt.
Không ít người khinh miệt hừ một tiếng, hiển nhiên là thập phần khinh thường.
Tất cả mọi người đã tin tưởng lời Lý Vân Tiêu nói, đã cho rằng vật ấy tuyệt không phải Kim Linh chi khí, nhưng tên này thật sự lại bán nó như Kim Linh chi khí.
Nam tử áo lam không để ý mọi người trào phúng, lạnh lùng nói:
– Kim Linh chi khí trong ngọn lửa này đã từng bị tổn thương, cho nên khí tức mới không tinh khiết như thế, cũng không phải là khí tức cùng loại gì cả.