Mục lục
Vạn cổ chí tôn - Giang Lam (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Hai người đều trầm mặc, võ đạo mờ ảo, ai có thể dám nói chung cực? Mỗi người đều nhỏ bé đến cực điểm.

Đột nhiên Bạch Mâu sinh ra một loại ảo giác, thật giống như nhất cử nhất động của Lý Vân Tiêu, trong mỗi tiếng nói cử động đều ẩn chứa một loại quy tắc võ đạo nào đó, loại ý cảnh võ đạo này, so với nàng lý giải còn muốn sâu xa, đến sâu không lường được, nàng lập tức bị cảm giác của mình dọa sợ hết hồn.

Tần Nguyệt nói:

– Nơi này không thể ở lâu, trước về vương phủ của ta đi.

Bốn người vội vã rời đi, Lý Vân Tiêu cũng đem hai hầu gái từ lâu sợ đến hồn phi phách tán mang tới, để mấy người Tần Nguyệt cười khổ không thôi. Ở trong mắt bọn họ, tính mạng của vài người hầu cùng giun dế không khác, bất cứ lúc nào cũng có thể vứt bỏ.

Tiến vào Vương phủ, tự nhiên là một đêm tường an vô sự.

Ngày thứ hai, thật giống như chẳng có chuyện gì phát sinh, tất cả bình thường. Ngày hôm qua thi thể chết đi cũng không biết bị người nào thanh lý, toàn bộ quốc gia không có một chút dị dạng nào. Chỉ có điều truyền đến một tin tức làm mọi người không tưởng tượng nổi.

Bạch Mâu trầm giọng nói:

– Không nghĩ tới bệ hạ đối với Lý gia dĩ nhiên kiêng kỵ như vậy, thà đắc tội Tiêu Khinh Vương, cũng không chịu để cho Lý gia đắc thế một lần nữa.

Tần Nguyệt hừ lạnh nói:

– Dĩ nhiên nắm Phương Chân làm quỷ thế mạng, đem toàn bộ trách nhiệm quy đến trên người hắn. Hi sinh một tên Thuật Luyện Sư, đắc tội Tiêu Khinh Vương, cũng phải cho Lý Dật thoát tội. Tuy rằng cướp đoạt toàn bộ chức quan tước vị của Lý Dật, nhưng để cho hắn tiếp tục quản lý Lý gia, ta xem phụ vương thực sự là già nên bị hồ đồ rồi!

Hai mắt Lý Vân Tiêu ngưng tụ, cười nhạt nói:

– Quốc vương không có tại chỗ chém giết Lý Dật, chính là ôm tâm tư mở cho hắn lối thoát. Ta xem Lý Dật này thật là không đơn giản. Đã như vậy, ta liền đi gặp hắn.

– Cái gì? Vân thiếu ngươi muốn đi Lý gia?

Tần Nguyệt cả kinh nói:

-Hiện tại hắn lại nắm Lý gia, ngươi đi không khác nào dê vào miệng cọp!

Lý Vân Tiêu cười nói:

– Có Kế thống lĩnh ở đây, có thể gây tổn thương cho ta không có mấy người.

Bạch Mâu cũng có chút không yên lòng nói:

– Ta sẽ phái bốn tên Thần vệ Đại vũ sư theo ngươi.

Toàn bộ Thiên Thủy quốc ngoại trừ vài tên Vũ Quân cường giả có hạn ra, Đại vũ sư là mạnh mẽ nhất. Mặc dù là Trấn quốc thân vệ, mỗi đội số lượng Đại vũ sư cũng cực kỳ có hạn. Bạch Mâu một lần phái ra bốn tên, hầu như cử đi toàn bộ Đại vũ sư của nàng. Có thể thấy được trình độ coi trọng của nàng đối với Lý Vân Tiêu bây giờ.

Lý Vân Tiêu mang theo năm người rất nhanh đi tới trước cửa Lý phủ, nghênh ngang đi vào. Thị vệ gác cổng muốn ngăn trở, nhưng nào dám? Vội vàng đi vào trong thông báo.

– 8527, lão bát, nghe nói ngươi vừa ra tù, ca chuyên tới để chúc mừng.

Lý Vân Tiêu lên tiếng kêu lên, người trong toàn bộ Lý phủ nghe được rõ rõ ràng ràng, sắc mặt đột nhiên biến đổi, biết lập tức sẽ xảy ra vấn đề rồi.

– Lý… Vân… Tiêu!

Một tiếng rống to nổi giận vang lên, lập tức toàn bộ Lý phủ ầm ĩ lên, rất nhanh Lý Dật liền dẫn một đám người đem mấy người Lý Vân Tiêu bao quanh vây nhốt.

Lý Dật đầy mặt dữ tợn, cắn răng nghiến lợi nói:

– Ta đang muốn đi tìm ngươi đây, không nghĩ tới ngươi lại tự mình đưa tới cửa.

Lý Vân Tiêu hờ hững chầm chậm nói:

– Nói thế nào ngươi cũng đã từng là hạ nhân cấp thấp của Lý gia, hiện tại ra tù, bổn thiếu gia cũng mừng thay cho ngươi, chuyên tới chúc mừng một hồi cũng là nên.

Lý Dật phun ra một ngụm máu, giận dữ hét:

– Giết hắn, giết hắn cho ta!

Người bốn phía hai mặt nhìn nhau, bọn họ đều là thị vệ Lý gia, Lý Vân Tiêu là Lý gia Đại thiếu gia, nào dám động thủ. Nhưng cũng có ít người trong ngày thường bất đắc chí, con ngươi đảo một vòng, biết đây là thời điểm mình thể hiện, dồn dập nhảy ra làm cái thứ nhất nhằm về phía Lý Vân Tiêu.

Đùng!

Lý Vân Tiêu một tay trực tiếp nắm một tên thị vệ, năm ngón tay trực tiếp xen vào trong đầu, nhất thời đầu người kia như dưa hấu vỡ tan, các loại chất lỏng sền sệt phun ra, khiến cho người hoảng sợ buồn nôn.

Hắn đem thi thể ném xuống đất, lớn tiếng quát:

– Dĩ nhiên có bình dân dám tập kích vương quốc Tử tước, tập kích Trấn quốc Thần vệ, căn cứ luật pháp quốc gia, đáng chém! Người đâu, đem nô tài Lý Dật cùng hết thảy người dám động thủ toàn bộ chém giết!

Phía sau bốn tên Trấn quốc Thần vệ dồn dập ra tay, hầu như là thời gian nháy mắt, những thị vệ dám động thủ kia toàn bộ bị một chiêu mất mạng, chết cực kỳ thảm! Sợ đến tất cả mọi người dồn dập lùi về sau, Lý Dật nhất thời kinh nộ không ngớt, không biết Lý Vân Tiêu nơi nào tìm đến mấy giúp đỡ mạnh mẽ như vậy, hắn sợ sệt nói:

– Ngươi, ngươi dám giết ta? Ta là người bệ hạ tự mình chỉ định tiếp quản Lý gia, ngươi dám giết ta?

Lý Vân Tiêu hừ lạnh nói:

– Ngươi không quan không tước, dám tập kích bản Tử tước cùng mấy vị Trấn quốc thần Vệ đại nhân, đây chính là tội chết, giết ngươi như giết cẩu! Nếu bệ hạ hỏi, ta sẽ giải thích, ngươi không cần quan tâm, an tâm đi thôi. Làm chủ tớ một hồi, ta sẽ an táng cho ngươi.

– Người đến, người đến, nhanh cản bọn họ lại!

Lý Dật vội vàng lùi về sau, hắn vạn phần khẳng định Lý Vân Tiêu thật sẽ giết hắn. Hơn nữa nhìn khí thế kia, rõ ràng chính là vì giết mình mà đến.

Thế nhưng người chân chính có thực lực ở Lý gia, ai sẽ nghe hắn chỉ huy? Tất cả đều trốn ở nơi nào đó trong Lý phủ, cười gằn xem kịch vui. Đồng thời nhìn Lý Vân Tiêu biểu hiện, dồn dập khiếp sợ cùng mừng rỡ không ngớt.

Bốn tên Đại vũ sư dồn dập lao lên, đồng thời hướng về Lý Dật ra tay. Nhất thời khí thế phô thiên cái địa ầm ầm mà xuống, lại như chiến xa hành không, muốn đem Lý Dật đánh thành phấn vụn!

– Súc sinh, ai cũng đừng hòng giết ta!

Lý Dật phát hiện mọi người lãng tránh, không có một người đi ra cứu viện, nhất thời phẫn nộ rút ra một thanh Huyền Binh, hàn quang như nước, sát khí đại thịnh, một ánh kiếm phóng lên trời, dĩ nhiên phá tan uy thế của bốn tên Đại vũ sư, cả người hắn vội vàng bỏ chạy.

– Ngũ tinh Đại vũ sư? Tiểu tử này dĩ nhiên có thực lực như thế? Sau lưng quả nhiên không đơn giản.


Lý Vân Tiêu nhìn Lý Dật ra tay, tự mình lẩm bẩm.


Kế Mông nhất thời cả kinh, vừa nãy thực lực của Lý Dật chỉ là trong nháy mắt tăng vọt, sau đó lại trong nháy mắt hóa thành bình tĩnh, ngay cả hắn cũng không thể nhìn ra tu vi thật sự của đối phương. Lý Vân Tiêu là làm sao nhìn được? Nhưng nghĩ tới tối hôm qua hắn sử dụng kiếm ý kinh thiên này, nội tâm cũng thoải mái. Nếu như không có chỗ thần kỳ, làm sao khiến cho mình đi theo.


– Vân thiếu, có muốn ta ra tay hay không?


Kế Mông mở miệng nói:


– Bốn người kia mạnh nhất chỉ là tam tinh Đại vũ sư, mặc dù bốn người liên thủ, sợ cũng không giữ được Lý Dật.


Lý Vân Tiêu gật đầu nói:


– Ngươi ra tay đi, có điều phải cẩn thận một chút.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK