Mục lục
Vạn cổ chí tôn - Giang Lam (full)
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

- Vi Thanh đại nhân...

Nam Phong Tuyền nhìn qua lỗ đen cực lớn kia, tất cả ánh mắt bị hút vào bên trong, không thể cảm ứng được bất cứ tình huống nào. Nam Phong Tuyền vô cùng lo lắng, lẳng lặng đứng trước lỗ đen thật lâu.

Vào lúc này Lý Vân Tiêu ba người thừa nhận trùng kích thật lớn, thân thể bị đè ép đau đớn nhưng vẫn tiến lên phía trước.

Qua mấy hô hấp đã vượt qua mấy ngàn dặm, xuyên thẳng qua vô số không gian, cuối cùng cũng nhìn thấy ánh sáng.

Rung động và tiếng nổ "Ầm ầm" vang lên, phụ tử Vi Thanh sớm bị chấn động làm thất khiếu đổ máu, sau khi nhảy vào trong ánh sáng đã phun máu tươi, sắc mặt đỏ rực.

Ba người bình phục tâm tình, khí huyết chấn động cũng ổn định lại, bọn họ nhìn chung quanh và nhìn thấy đại thụ che trời, cỏ cây vươn lên tận đầu người, vô số hoa cỏ xen lẫn với nhau, có tiếng chim kêu nhưng hoàn toàn không thấy có bóng chim nào, có tiếng nước róc rách lại không thấy dòng suối, có hương hoa nhưng không có gió, dường như không khí nơi đây cực kỳ trầm lắng.

Lý Vân Tiêu nhìn chung quanh, nhìn xuyên thấu bóng cây, nhìn thấy bầu trời trắng muốt giống như có thần quang lưu chuyển, trái tim của hắn vẫn còn kinh hoàng.

- Vô Nhai đại nhân, là nơi đây sao?

Lý Vân Tiêu mừng rỡ, dùng cảnh tượng và linh khí noiwd dây, mặc dù không phải thần đô cũng còn cách không xa.

- Rốt cục đến nơi.

Vi Vô Nhai thở phào, xem như trả lời Lý Vân Tiêu, trong mắt vẫn mang theo vẻ hoài niệm. .

========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Bổn Vương Muốn Thanh Tịnh
2. Phong Cách Yêu Thầm Của Nhà Giàu Mới Nổi
3. Tôi Được Người Trong Lòng Của Kẻ Thứ Ba Bao Nuôi
4. Trùng Sinh Để Gặp Người
=====================================

Mặc dù Vi Thanh chưa bao giờ tới nơi đây, nếu không phải trước ma chiến phải vào thần đô, tâm cảnh của hắn không bình tĩnh như thế này.

Hiện tại bước vào Hư Cực Cảnh, mặc dù là Tạo Hóa Cảnh cũng không còn xa, lực hấp dẫn của thần đô không còn mạnh như trước.

Hơn nữa Vi Vô Nhai tu luyện trong thần đô trăm năm, cũng biết không ít việc trong này, cho nên cũng không có cảm xúc quá lớn.



Chỉ nghe đồn trong khu vực này, đạt được Hoàng Tuyền Minh Hỏa sẽ có cơ hội trùng kích Giới Vương, mới có thể làm nội tâm của hắn nóng rực.

Vi Vô Nhai cũng như thế, hắn tu luyện trăm năm trong thần đô cũng không biết Hoàng Tuyền Minh Hỏa, thẳng tới khi trên đường đi Lý Vân Tiêu nói rõ ràng, hắn mới trợn mắt há hốc mồm.

- Mộng lão đầu đáng ghét! Trong khu vực này cất dấu cơ duyên lớn lao lại không bao giờ nhắc qua!

Vi Vô Nhai sinh lòng lộn xộn, ánh mắt nhìn chung quanh, nhìn về hướng đông nam, chỉ vào phương hướng kia nói:

- Trong khu vực Mộng lão nhân ẩn cư, mặc dù là ta cũng không có đi vào.

Ba người hóa thành hào quang bay thẳng về phía đông nam

Bay mấy canh giờ, mọi người vô cùng ngạc nhiên.

Khu vực ban đầu còn có chim hót hoa nở, dần dần linh khí mỏng manh, bắt đầu bị lực lượng quỷ dị thay thế, bay đến đằng sau các nơi đều có lực lượng quỷ dị này.

Cũng may ba người kiến thức rộng rãi, tuy trong nội tâm kinh ngạc nhưng không cảm thấy không ổn. Chỉ là càng về sau linh khí không còn, lực lượng quỷ dị thay thế tất cả.

- Đây là khu vực kia sao?

Đột nhiên Vi Thanh hỏi thăm, sắc mặt đầy nghi ngờ. Hiển nhiên hoàn toàn kém xa tưởng tượng của hắn.

Vi Vô Nhai lắc đầu nói:

- Ta chưa từng tới khu vực này, tuy nói tâm đô tam lão, nhưng tất cả công việc trong thần đô đều do Mộng lão đầu điều hành. Ta và Thiên Chiếu Tử đều bị hắn khống chế, đều có khu vực tu luyện của mình, mấy chục năm cũng không gặp người ngoài.

Lý Vân Tiêu thò tay cảm thụ không gian chung quanh, trầm ngâm nói:

- Nơi này vẫn trong thần đô sao?

Ánh mắt của hắn bắn ra kim quang, ánh mắt quan sát đại địa bao la, nói:

- Linh khí dưới mặt đất rất nặng, hẳn là linh mạch vô cùng tốt, cũng như khu vực lúc trước chúng ta vừa tới, nhưng bị dị lực áp chế, cho nên mới rách nát không chịu nổi, phía trước còn có lối vào.

Tâm thần của hắn nóng lên, lập tức bay nhanh.

Qua mấy canh giờ vốn là khu vực bằng phẳng, đột nhiên xuất hiện một bóng mờ, cẩn thận quan sát thì đó là ngọn núi, một ngọn núi đột ngột mọc lên từ mặt đất.

Vi Vô Nhai cả kinh nói:



- Tại sao có thể có ngọn núi lớn như vậy?

Thế núi hùng vĩ, đột ngột xuất hiện trước mặt, làm ba người ngạc nhiên không nhỏ.

Tâm thần Lý Vân Tiêu hơi động, hắn vô cùng ngạc nhiên, hắn cảm thấy hình thái ngọn núi này quen thuộc, hắn nhanh chóng nhớ lại, đột nhiên nghĩ đến cái gì, sắc mặt biến hóa.

Hai mắt của hắn bắn ra hào quang, hắn vô cùng khiếp sợ nhìn qua ngọn núi trước mặt.

Vi Thanh đánh giá chung quanh, nói:

- Núi này cực kỳ bất phàm, dường như ẩn chứa quy tắc nào đó. Dường như đại địa linh mạch hội tụ nơi đây, hoặc là dùng ngăn chặn linh mạch đại địa.

Hắn nhìn thấy máu, nơi này chính là mấu chốt. Vi Vô Nhai vuốt vuốt chòm râu, lại cười nói:

- Đúng vậy, ta cũng nghĩ như thế. Vân thiếu, ngươi cảm thấy thế nào?

Hắn đắc ý nhìn qua Lý Vân Tiêu.

Đã thấy Lý Vân Tiêu sắc mặt ngưng trọng, lẳng lặng đứng yên nơi đó, dường như lâm vào trầm tư, hoàn toàn không nghe bọn họ nói.

Vi Thanh hừ một tiếng, nói:

- Lý Vân Tiêu, ngươi nghĩ đến cái gì? Có thể thẳng nói ra, có thể cùng nhau tham khảo đấy.

Tiếng nói của hắn không lớn, Lý Vân Tiêu cũng sực tỉnh.

Lý Vân Tiêu không quan tâm hắn, lắc đầu nói:

- Tạm thời vẫn chỉ là một ít suy đoán, không thể xác định. Chúng ta đi vào trong núi quan sát nói sau, nếu ta không có đoán sai thì khu vực kia nằm dưới núi.

Phụ tử Vi Thanh nhìn nhau, đều nhíu mày. Vi Thanh không vui nói:

- Nếu phụ tử chúng ta tới đây với ngươi, cũng đồng tâm hiệp lực với ngươi. Nếu như ngươi lúc này lén gạt và không tín nhiệm chúng ta, khu vực này không cần đi.

Lý Vân Tiêu nói:

- Việc này giải thích rất phiền phức, ngọn núi này và khí phách đang tỏa ra, ta từng gặp ở nơi khác, cực kỳ tương tự. Nếu có thể chứng minh suy nghĩ của ta là đúng, ta có thể đoán được nguyên nhân hình thành khu vực này.



- Cái gì? Nguyên nhân hình thành khu vực này?

Phụ tử Vi Thanh giật mình. Vi Vô Nhai càng ngạc nhiên, nói:

- Khu vực này từ xưa tới nay, cho dù là Mộng lão nhân cũng không biết? Ngươi suy đoán thế nào?

Vi Thanh biết rõ Lý Vân Tiêu không phải là người nói bậy, hỏi:

- Ngươi nhìn thấy ngọn núi lớn như thế này?

Tuy Thiên Võ Giới lớn, nhưng ngọn núi khí phách to lớn, thật cực kỳ hiếm thấy, nếu như nói phụ tử bọn họ không hiếm kỳ là không đúng.

Lý Vân Tiêu không chút giấu diếm nói:


- Lần này ta đi bắc hải, ta ở vạn linh chi địa nhìn thấy ngọn núi, ngọn núi nằm trong hố sâu không đáy, nối thẳng vào vũ trụ mênh mông. Nghe nói cái hố to này là một kích của siêu cấp cường giả đánh xuyên qua Thiên Võ Giới mưới xuất hiện.


- Đánh xuyên qua Thiên Võ Giới? Hố to?


Phụ tử bọn họ cả kinh, Vi Vô Nhai không thể chờ đợi được hỏi:


- Lần này ngươi đi bắc hải xảy ra chuyện gì?


Lý Vân Tiêu nói:


- Việc này nói rất dài dòng, không phải dăm ba câu có thể nói rõ. Đợi sau khi trở về ta sẽ nói chi tiết với các ngươi, hiện tại đi lên núi xem một chút. Có lẽ ta đoán sai cũng không chừng.


Vi Thanh muốn hỏi gì đó, nhưng sắc mặt của hắn biến hóa, muốn nói lại thôi, cuối cùng nuốt vào, không có hỏi tiếp.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK