Lúc trước ở bên trong Hóa Long Trì hắn đạt được tàn thân thể Đế Quân, nhìn ma nguyên lực mà hắn vừa hiển lộ thì chắc chắn là tàn thân thể kia đã bị hắn luyện hòa hoàn toàn.
Người này chính là lão quái ngàn năm tuổi, sư phụ của Lỗ Thông Tử Hóa Thần Hải.
Lý Vân Tiêu sinh lòng kiêng kỵ cắn răng nói:
– Chính là ta, không thể tưởng tượng được lại có thể gặp Kỳ đại nhân ở đây, xem ra mộ địa Vu Dật Tiên là sự thật.
Tất cả mọi người đều giật mình, không nghĩ rằng Lý Vân Tiêu lại nhậ thức người mới đến, bọn họ trầm tư, tựa hồ trong ấn tượng của bọn họ cũng không có ai là Kỳ đại nhân cả.
Hai mắt Kỳ Thắng Phong khẽ híp lại nói:
– Ngươi vẫn còn sống, quả nhiên là mạng lớn, tính ra ta và ngươi cũng có chút duyên phận, ta có thể thoát khốn cũng có sự giúp đỡ của ngươi.
Lúc trước hồn phách Kỳ Thắng Phong bị vậy trong Phấn Sắc Tinh Trần, nếu như không có Lý Vân Tiêu tiến nhập vào trong đó gây ra náo loạn, sợ là hiện tại hắn vẫn còn chưa thoát khốn.
Lý Vân Tiêu lạnh lùng nói:
– Kỳ đại nhân nói như vậy là muốn báo ân sao?
Lông mày Kỳ Thắng Phong khẽ nhướng lên, nói:
– Báo ân thì chưa đến, nhưng ngươi đã biết thân phận của ta, hơn nữa ta với ngươi cũng có duyên với nhau, ta liền thu ngươi làm thủ hạ của ta, ngươi xem thế nào?
Lý Vân Tiêu nói:
– Ah? Không biết làm thủ hạ của Kỳ đại nhận có chỗ tốt cùng nghĩa vụ thế nào?
– Ha ha …
Kỳ Thắng Phong khó có được bộ dáng tươi cười nói:
– Quả nhiên ngươi là người không lợi không làm, ở bên cạnh ta ngươi sẽ không thiếu bất kỳ tài nguyên tu luyện nào, đối với võ đạo tu luyện của ngươi …
Hắn đang nói thì đột nhiên dừng lại, đồng tử co rút, khuôn mặt đang dương dương đắc ý lập tức chuyển thành kinh hãi, hô hấp dồn dập cả kinh kêu lên:
– Ngươi … ngươi …. vậy mà ngươi đã tiến giai lên Vũ Đế.
Kỳ Thắng Phong triệt để ngốc trệ, đừng nói ngàn năm qua hắn chưa nghe thấy người nào có tốc độ tu luyện khủng bố như thế coi như là trong lịch sử cunxh chưa thấy ai như vậy, hơn nữa với nhãn lực của hắn tự nhiên nhìn ra tuổi thật của Lý Vân Tiêu.
Sau khi ngây ngốc, sắc mặt Kỳ Thắng Phong đột nhiên trở nên âm trầm bất định, không biết hắn đang suy tư điều gì.
Hắn cũng đã từng là người đứng trên đỉnh đại lục, những điều người thường khó có thể tưởng tượng ra hắn đều nắm rõ, lĩnh ngộ thiên đạo không hề dưới Lý Vân Tiêu.
Nhân vật yêu nghiệt như thế này hơn nữa mấy lần mấu chốt của bản thân mình cũng liên quan đến người này, đây không phải là ngẫu nhiên nữa mà là … Thiên Mệnh.
Sắc mặt Kỳ Thắng Phong như có luồng mây đen phủ kín, biến đổi thất thường, hào khí bốn phía vậy mà theo cảm xúc của hắn cũng biến đổi phập phồng bất định theo, đám người Suất Quân Uy đều cảm thấy lo lắng, nội tâm hoảng hốt, cực kỳ kiêng kỵ với vị Kỳ đại nhân này.
Lý Vân Tiêu lạnh nhạt cười nói:
– Xem ra điều kiện mà Kỳ đại nhân đưa ra khó mà đả động được ta rồi.
Sắc mặt Kỳ Thắng Phong trầm xuống, ngưng thanh nói:
– Ngươi cũng biết nếu như hôm nay ngươi không ứng điều kiện đó của ta, vậy thì ngươi cứ yên tâm làm bạn yên giấc ngàn thu cùng Vu Dật Tiên đi.
Lý Vân Tiêu cười nói:
– Kỳ đại nhân thật sự có tin tưởng có thể giết ta sao?
Nội tâm Kỳ Thắng Phong có chút ngưng trọng, nếu như đối phương đúng là có Thiên Mệnh tại thân, đúng là mình chưa hẳn có thể giết chết đối phương, nhưng vấn đề Thiên Mệnh thật sự quá mức phiêu miểu, chính bản thân hắn cũng không tin tưởng hoàn toàn:
– Chỉ là nhất tinh Vũ Đế, giết ngươi so với lấy đồ trong túi có khác nhau sao?
Không khí xung quanh dường như lạnh xuống, theo cảm xúc biến hóa của Kỳ Thắng Phong, đoàn người tam gia đều cảm thấy toàn thân rét run, không tự chủ được lui lại mấy bước.
Thần sắc Lý Vân Tiêu cũng ngưng trọng, tay phải bấm niệm pháp quyết đặt trước ngườu, một khi động thủ hắn có thể nhanh chóng đoạt được tiên cơ.
Kỳ Thắng Phong theo dõi hắn một hồi nói:
– So với việc giết ngươi, hôm nay ta còn có sự tình quan trọng hơn, tạm thời giữ tính mệnh của ngươi lại. Tuy nhiên ngươi cũng đừng hi vọng nhiều, đi theo ta cũng không làm nhục thanh danh của ngươi.
Khí thê trên người Kỳ Thắng Phong bỗng nhiên thu lại rồi quay người đi về phía mộ địa, không thèm để ý đến đám người còn lại.
Sắc mặt Suất Quân Uy biến đổi mấy lần rốt cục cắn răng, tiến lên phía trước nói:
– Xin hỏi đại nhân, lúc trước trên đường đến đây có từng gặp qua một đoàn bảy tên cường giả Vũ Đế?
Kỳ Thắng Phong dừng bước chân lại, lạnh nhạt nói:
– Có gặp qua bảy tên võ giả, cường giả thì không thấy.
Suất Quân Uy lạnh giọng, gằn từng tiếng hỏi:
– Hiện tại bảy người kia thế nào?
Kỳ Thắng Phong đáp:
– Chết!
Hai mắt Suất Quân Uy như phóng hỏa, nói:
– Vì sao chết?
Kỳ Thắng Phong liếc hắn một cái lạnh nhạt nói:
– Bất kính với ta, nói năng lỗ mãng, dĩ nhiên là chỉ có con đường chết. Như thế nào, ngươi muốn báo thù cho bọn chúng?
Hai tròng mắt Suất Quân Uy như nứt ra, khí cơ trên người hỗn loạn, cực độ áp chế cảm xúc của mình, nói:
– Nếu như bọn họ mạo phạm đại nhân, tự nhiên là chết chưa hết tội, chỉ tiếc thực lực của ta thấp kém, không có cách nào báo thù cho bọn hị.
Kỳ Thắng Phong lộ ra bộ dáng lười biếng hỏi:
– Thực lực đã không đủ, còn nói nhảm với ta? Đối với ta thì những kẻ như ngươi không hề có một chút tiềm ẩn uy hiếp nào cả, ta cũng lười đi giết.
Suất Quân Uy dường như bốc khói, nhưng vẫn cố gắng cưỡng ép chiiuj đựng.
Thế giới này chính là như vậy nhất định phải vượt qua được cảm xúc của bản thân nếu không chính là tai họa ngập đầu.
– Đại nhân.
Đột nhiên Úy Đông Dương mở miệng nói:
– Tại hạ là thành chủ Úy gia Địa Long thành, nguyện quy thuận đại nhân, trở thành thủ hạ của đại nhân.
Một tên Úy gia còn lại liền cảm thấy kinh hãi nhưng rất nhanh liền hiểu được, giờ phút này Úy gia bọn họ chỉ còn lại hai người, nếu như không ôm đùi sợ rằng rất khó có con đường sống trở về.
Kỳ Thắng Phong liếc hắn một cái nói:
– Lục tinh đỉnh phong Vũ Đế, cũng tạm được, ngươi đã muốn quy thuận ta, ta cũng không phụ người có tâm, vậy thì ta sẽ tiếp nhận ngươi, Từ giờ trở đi ngươi chính là thủ hạ cấp thấp của ta.
– Thấp … thủ hạ cấp thấp?
Úy Đông Dương há hốc mồm, ngượng ngùng nói:
– Đại nhâm ta chính là một trong ba bá chủ Địa Long thành Đông Vực, là lục tinh đỉnh phong Vũ Đế, chỉ cách cao giai Vũ Đế có một bước ngắn.
Kỳ Thắng Phong nói:
– Ta biết rõ, người Úy gia Địa Long Thành ta cũng biết, Úy Duyên Đào là gì của ngươi?
Úy Đông Dương sững sỡ một chút, lập tức sắc mặt đại biến sợ hãi nói:
– Úy … Úy Duyên Đào?
Trong lòng hắn nhấc lên từng đợt sóng lớn, Úy Duyên Đào chính là gia chủ Úy gia mấy đời trước, cũng là vị gia chủ mạnh nhất từ trước đến nay của Úy gia, đạt đến bat tinh Vũ Đế.