Lý Vân Tiêu còn nhớ Chỉ là Ma Tôn cảnh hàng thật trăm phần trăm, hai người khác là đỉnh Ma Quân. Giờ bọn họ xuất hiện ở đây, nếu muốn lấy Hóa Lân Ma Cốt cảnh giới Ma Tôn thì hơi rắc rối.
Hơn nữa ba người đều biết mặt Lý Vân Tiêu, bây giờ họ đang nhắm mắt dưỡng thần nên không chú ý xung quanh, nếu bị nhận ra thì hơn phân nửa lại là một trận ác chiến.
Mặc dù Lý Vân Tiêu hoàn toàn ẩn mình trong áo đen nhưng vô dụng với cường giả Ma Tôn cảnh, đỉnh Ma Quân cũng sẽ dễ dàng thấy mặt thật của hắn.
Rất nhanh có đám người quen thuộc kéo đến.
Là đám người Phi bộ, Phi và Lý Dật đi song song, nhìn kỹ thì Lý Dật bay trước Phi một chút.
Nhiều Ma tộc theo sau hai người, Dao cũng có mặt.
Còn các bộ Nguyên quận khác đến, cũng có Quá bộ, Ba bộ. Hai đại tộc này có nhiều thuộc hạ đi theo, Lý Vân Tiêu từng gặp Lô, và Sơn cũng có mặt.
Các đại nhân vật Nguyên quận nhìn nhau, ánh mắt lạnh băng tràn đầy địch ý.
Nhưng khi bọn họ thấy ngọn núi nhỏ, ba người Chỉ ở trên núi thì biến sắc mặt, mất đi khí phách ung dung ban đầu, cục súc bất an.
Vị trí ba bộ gần sát nhau hơn.
Quá, Ba mang theo một, hai cường giả trong bộ tộc cùng đi tới trước mặt Lý Dật, chắp tay chào.
Lý Dật nhàn tản phất tay, vẻ mặt không kiêng nhẫn, mắt nhìn đông ngó tây như đang tìm cái gì.
Mọi người nhìn bộ dạng của Lý Dật rất giống lưu manh công tử ăn không ngồi rồi. Các đại nhân vật thầm thổn thức nhưng không dám biểu hiện ra ngoài, cười ngượng ngùng quay về bộ tộc của mình.
Không bao lâu sau Vi Thanh cũng tới.
Vi Thanh ẩn trong áo đen, cực kỳ điệu thấp như sợ bị mọi người chú ý.
Lý Vân Tiêu quét thần thức qua liền nhận ra Vi Thanh ngay, hắn mỉm cười chậm rãi tiến lên trước.
Lý Vân Tiêu đến gần Vi Thanh, khẽ truyền âm;
- Vi Thanh đại nhân, lâu không gặp.
- Lý Vân Tiêu!
Lòng Vi Thanh rung động, cảm giác khó tả, khẽ hừ nói:
- Không ngờ ngươi bị cuốn vào vòng xoáy kia mà không chết.
Lý Vân Tiêu cười nói:
- Cũng vậy, không ngờ Vi Thanh và Yết đại nhân còn có thể sống được tới Nguyên quận, khiến ta rất bất ngờ. Yết đại nhân đâu? Ở trong bình của Vi Thanh đại nhân sao?
Vi Thanh khịt mũi
- Đúng vậy, chỉ có một tấm tranh Phù Đồ, hết cách. Tiểu Hồng đâu?
Lý Vân Tiêu cười nói:
- Giống vậy, chỉ có một bức tranh, không đủ chia.
Vi Thanh nói:
- Nghe nói ngươi cướp Hóa Lân Ma Cốt từ Tử Thiên Tinh và bảy vạn Ma Nguyên Thạch cực phẩm?
Lý Vân Tiêu xấu hổ nói:
- Làm gì có, xin đừng nghe người ta nói bậy. Đó là bằng hữu của ta cướp, sau này xảy ra chút chuyện nên nó ở trong tay ta.
Vi Thanh cười khẩy nói:
- Xảy ra chút chuyện? Là ngươi làm hắn xảy ra chuyện mới đúng.
Lý Vân Tiêu:
-...
Vi Thanh nói:
- Hành Lang Phù Đồ lần này toàn dựa vào vận may cá nhân, nhưng ngươi và ta lạ nước lạ cái, hơn nữa cũng xem như dị tộc, ta cảm thấy chúng ta nên đoàn kết lại, chăm sóc cho nhau.
Lý Vân Tiêu gật đầu nói:
- Ta cũng cảm thấy nên làm vậy.
Lý Vân Tiêu mừng thầm. Ba đại nhân vật trên ngọn núi đều biết mặt hắn, một vị trong đó là Ma Tôn thật trăm phần trăm, nếu đánh nhau thì rất nguy hiểm, thật may Vi Thanh chân thành ngỏ ý đoàn kết.
Vi Thanh không biết trong bụng Lý Vân Tiêu, nếu gã biết hắn có thù với Ma Tôn và hai vị đỉnh Ma Quân thì đã bỏ đi ngay.
Vi Thanh thận trọng nói:
- Nếu vậy thì chúng ta tốt nhất là lập tâm thề với nhau, sẽ hỗ trợ nhau trong Hành Lang Phù Đồ, tuyệt đối không vứt bỏ đối phương, ám toán đối phương, chung sức đồng lòng cùng vượt qua cửa khó khăn.
Lý Vân Tiêu ngẫm nghĩ, cười nói:
- Tốt!
Thế là hai người lén lập tâm thề, thầm thở phào, cười gian.
Hai người đều là hào kiệt đương thời, đề phòng lẫn nhau sẽ rất mất sức, hai bên đều cực kỳ kiêng dè nhau.
Bây giờ hiệp nghị hợp tác thì ít ra không cần đề phòng sau lưng mình, ngược lại thành chỗ dựa vững chắc, hai người cảm thấy nhẹ nhàng hơn nhiều.
Vi Thanh nói:
- Lý Vân Tiêu, ngươi có tin tức và cái nhìn gì về Hành Lang Phù Đồ không?
Lý Vân Tiêu cười nói:
- Ta lấy đâu ra tin tức, cái nhìn thì hơn phân nửa là một chỗ hiểm cảnh, toàn dựa vào thực lực và vận may. Nhưng nếu hai chúng ta hợp sức, miễn không có người khác ra tay thì chắc không đáng lo.
Vi Thanh gật đầu nói:
- Nhưng ngươi đắc tội người Phi bộ, sợ là sẽ có rắc rối. Nhưng không quá lo, ngươi có biết Lý Dật là sao không?
Lý Vân Tiêu cũng hoang mang, chóng mặt nói:
- Ta đang định hỏi đại nhân. Chẳng phải Lý Dật là thuộc hạ của đại nhân sao? Tại sao bây giờ thành đại ma người người vây quanh, Ma tộc tôn thờ?
Vi Thanh cũng không rõ:
- Cái này...
Mấy ngày trong Nguyên quận Vi Thanh và Yết chạy đi nhiều nơi tìm tranh Phù Đồ, tất nhiên không bỏ qua cả Phi bộ, cũng phát hiện Lý Dật tồn tại, phản ứng choáng váng y như Lý Vân Tiêu.
Hai người cũng vì thẫn thờ nên bị hai Thánh Sử của Lý Dật phát hiện, đánh một trận rồi chạy trốn đi.
Yết lên tiếng:
- Khí vận của tiểu tử đó rất lạ, có lẽ là để lại một phục bút lớn trong thiên đạo, nay dần lộ ra.
- Một phục bút lớn?
Lý Vân Tiêu nghe Yết truyền âm, khó hiểu hỏi:
- Yết tiên sinh nói vậy là sao? Có thể nói rõ hơn không?
Yết giải thích rằng:
- Một số cường giả thực lực nghịch thiên, thiên đạo không dung chứa hoặc nên nói là bị thiên đạo ghi hận. Thế là cường giả tìm mọi cách tránh thoát thiên đạo truy tra, đặt phục bút cho mình. Người này rất có thể là phục bút mà đại nhân vật nào đó để lại, bây giờ lộ ra. Nếu đúng vậy thì rắc rối to.
Vi Thanh, Lý Vân Tiêu hoang mang nghe, không hiểu ra sao, cùng hỏi:
- Có rắc rối gì?
Yết nói:
- Nếu đúng như ta đoán thì bây giờ phục bút này lộ ra tức là tồn tại cường đại kia đã không e ngại quy tắc của thiên đạo.
Hai người ngây ra, không hiểu gì.
Lý Vân Tiêu hỏi:
- Vậy là tốt hay xấu cho Thiên Vũ giới?
Yết cười phá lên:
- Chuyện gì cũng không thể quơ đũa cả nắm, nếu người đó có địch ý với Phi bộ thì sẽ xấu, còn không địch ý thì hơn phân nửa là tốt.
Lý Vân Tiêu chợt nhớ ra điều gì, lòng chùng xuống.
Lý Vân Tiêu nhỏ giọng nói:
- Vậy đúng là rắc rối to rồi.
Lý Vân Tiêu kể lại vụ Cổ Vực, bao gồm tình báo trung ương bảy Ma Tôn vực luôn nằm trong sự khống chế của Cổ Vực, Lý Dật đến từ Cổ Vực.
Thông tin này có quan hệ rất lớn, Vi Thanh nghe, biến sắc mặt.
- Ha ha ha!
Yết cười nói:
- Vậy xem ra đại nhân vật kia tràn đầy căm hận Thiên Vũ giới. Ta rất tò mò, Ma giới hiện nay do nhân vật số một nào ở sau lưng cầm giữ?
Lý Vân Tiêu trầm giọng nói:
- Phải điều tra kỹ việc này, Lý Dật luôn không có điểm giới hạn luân lý, e rằng không có tình cảm gì với Thiên Vũ giới chứ không thì có thể lợi dụng một phen.
Vi Thanh cười khẩy nói:
- Ngươi còn muốn trông chờ vào hắn? Lo nghĩ cách đi, hoặc là chờ chút nữa trong Hành Lang Phù Đồ tìm mấy thủ lĩnh Nguyên quận ‘hỏi thăm’ thử? ---------------