Chương 936
Tại nhà họ Hoắc lúc này.
“A… A…”
Từng đợt gào khóc thảm thiết vọng ra từ trong phòng, nửa đêm nghe thấy rất đáng sợ.
Hoắc Tư Kiệt quỳ trên đất, Hoắc Vũ Long vung cây roi trong tay, liên tục quất vào lưng cậu.
Hoắc Tư Nhã trốn trong lòng Sở Nhuận Chi, không dám nhìn.
Sở Nhuận Chi biết tính chồng mình nên cũng không dám khuyên ông.
Giản Ngọc cũng sợ hết hồn hết vía, anh ta đột nhiên hối hận vì đã đưa Hoắc Tư Kiệt về.
“Bố nuôi, bố đừng đánh nữa.”
Sở Nhuận Chi nghe thấy Giản Ngọc bắt đầu khuyên Hoắc Vũ Long thì cũng nói ngay: “Đúng thế, đừng đánh nữa! Ông sẽ đánh chết thằng bé mất! Ông chỉ có một đứa con trai này thôi!”
“Hôm nay tôi phải đánh chết nó, thằng trời đánh này dám coi lời tôi nói là gió thổi bên tai!”
Hoắc Vũ Long lại đánh ác hơn.
“Tiểu Kiệt, còn không mau xin lỗi, nhận sai với bố đi!” Giản Ngọc nói.
“Đúng vậy, Tiểu Kiệt, mau nhận sai đi con, nói là sau này không bao giờ tái phạm nữa!”
Sở Nhuận Chi đau lòng sắp khóc đến nơi.
“Bố, con sai rồi…”
“Con còn biết sai? Ban đầu bố đã nói với con thế nào? Thằng nhóc này! Hôm nay đánh chết con, bố cũng không hết giận!”
Hoắc Vũ Long vẫn chưa nguôi giận, tiếp tục vung roi.
Cơn đau dữ dội bỏng rát từ sau lưng truyền đến.
Hoắc Tư Kiệt thấy mình sắp không quỳ nổi nữa, trong lòng càng nghĩ càng thấy bực.
“Con sai ở đâu chứ? Khó khăn lắm mới tìm được chị họ về, bố không đối xử tốt với chị còn giam lỏng chị! Vợ chồng trẻ người ta đang rất hạnh phúc, bố lại cứ chia rẽ anh chị!”
Lần này Hoắc Tư Kiệt không đếm xỉa gì nữa!
“Con nói cái gì? Nói lại cho bố!”
Hoắc Vũ Long gần như bị con trai mình làm cho tức chết.
Ông giơ cao cây roi.
Đúng lúc này, người giúp việc đột nhiên chạy vào.
“Không ổn rồi, không ổn rồi! Ngoài kia có rất nhiều người tới!”
Hoắc Vũ Long im lặng hạ tay xuống.
“Nửa đêm rồi còn ai tới? Nói với họ hôm nay nhà tôi không tiếp khách!” Hoắc Vũ Long nổi giận quát.
“Nhìn họ có vẻ không giống tới làm khách, khí thế hung hăng lắm ạ, họ nói là tới đòi người!” Người làm thành thật trả lời.
“Đòi người nào?”
“Họ bảo đòi vợ ạ!”
Giản Ngọc cau mày, đưa mắt nhìn Hoắc Vũ Long.
“Chẳng lẽ là Quan Triều Viễn đến tìm?”
“Có thể đấy ạ, bố định làm gì?”
Hoắc Vũ Long cười khẩy.