Chương 911
Quả nhiên là vậy!
“Cậu em là bố nuôi của anh, em còn nhớ câu chuyện anh kể cho em không? Chính bố nuôi đã đưa anh từ rừng về, sau đó nuôi dạy anh thành người.”
“…”
“Anh khuyên em vừa nhận lại người thân thì hãy chung sống hoà thuận.”
Tô Lam hung dữ trợn mắt nhìn Giản Ngọc.
“Vậy nên tất cả những việc này đều là quỷ kế của anh?”
“Quỷ kế? Cưng à, anh muốn em nói đây là diệu kế của anh hơn.”
Đôi mắt Giản Ngọc nhướn lên một cách quyến rũ mà xấu xa.
Tô Lam đập mạnh xuống bàn, ra khỏi phòng Giản Ngọc.
Cô phát hiện ngoài cửa vẫn luôn có người lặng lẽ quan sát mình, nhìn vẻ ngoài không thấy gì nhưng thực tế lại đang theo dõi cô.
Cô đã bị giam lỏng ở đây.
Một lúc sau, người giúp việc tới gọi cô ăn trưa, cô đi thẳng tới phòng ăn.
Hoắc Vũ Long và Sở Nhuận Chi đã ngồi trên bàn, Hoắc Tư Nhã vội vàng kéo cô đến ngồi bên cạnh, một lúc sau Giản Ngọc cũng tới.
Sở Nhuận Chi nói chuyện rôm rả trên bàn ăn, giới thiệu với Tô Lam tình hình trong nhà.
Tô Lam vẫn chưa có cơ hội để nói.
“Ai da, cháu thấy đấy, bây giờ chỉ còn thiếu mỗi con trai mợ và Kiêm Mặc thôi là đủ người rồi!”
Cuối cùng Tô Lam cũng đã tìm thấy cơ hội.
“Chắc cậu mợ chưa biết điều này, cháu kết hôn rồi vậy nên còn thiếu chồng cháu nữa.”
Cô vừa nói xong câu này, bầu không khí trên bàn ăn lập tức thay đổi.
Hoắc Vũ Long và Sở Nhuận Chi đều cảm thấy hơi lúng túng.
Hoắc Tư Nhã chợt ngẩng đầu nhìn Tô Lam.
“Chị họ, chị kết hôn rồi?”
“Đúng vậy, chị kết hôn hơn một năm rồi, chỉ là chưa công bố với người ngoài thôi.”
“Vậy chồng chị là ai? Trông anh ấy thế nào? Có đẹp trai không?”
Trẻ con đâu biết quan hệ thiệt hơn trong này, Hoắc Tư Nhã vẫn rất hào hứng.
“Anh ấy rất đẹp trai, có cơ hội chị sẽ giới thiệu cho em làm quen.”
“Được, được! Thời gian trước chị công khai trên Weibo đã có bạn trai, em còn tưởng người đó là anh cả em! Em xem ảnh được đăng trên báo, mặc dù không có khuôn mặt chính diện nhưng thấy cũng giống anh cả! Vậy chị thấy chồng chị đẹp trai hay anh cả em đẹp trai?”
Hoắc Tư Nhã càng nói càng hưng phấn.
“Tiểu Nhã, ăn xong rồi mau đến trường đi, đừng để muộn.” Hoắc Vũ Long lạnh lùng nói.
“Không muộn đâu bố, vẫn còn sớm mà!”
Hoắc Tư Nhã hoàn toàn không hiểu ý Hoắc Vũ Long.
“Tiểu Nhã! Có phải bố đã từng nói với con là ăn không nói, ngủ không tiếng không?”
“Nhưng chẳng phải mẹ…”
Hoắc Tư Nhã còn chưa nói xong, Sở Nhuận Chi đã lập tức nháy mắt với cô bé.