Mục lục
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi (full) - Dị bản
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 3447

Tô Lam vội vàng đứng lên muốn đi ngăn cản, nhưng thân thể còn chưa đứng thẳng thì một cơn đau nhói từ mắt cá chân truyền đến.

“A!”

Tô Lam khóc nức nở, hoảng hốt suýt nữa thì ngã sấp xuống.

Quan Triều Viễn nghe thấy tiếng kêu của cô thì buông cổ áo của Nhan Thế Khải ra.

Vừa quay đầu thì nhìn thấy Tô Lam đang ôm chân chuẩn bị ngã xuống.

Chết tiệt!

Quan Triều Viễn thầm mảng trong lòng, trong mắt tràn ngập vẻ hối hận.

Mẹ nó, có phải vừa rồi anh dùng sức quá mạnh hay không?

Anh xoay người chạy nhanh về phía Tô Lam, đỡ lấy cơ thể đang lung lay như sắp đổ, nửa quỳ dưới đất, hỏi: “Làm sao vậy?”

Không biết vì sao Tô Lam vừa nãy còn bừng bừng lửa giận bây giờ nghe được giọng nói mang đầy vẻ lo lắng của anh thì cảm thấy vô cùng tủi thân.

Cô cúi đầu không hé răng nói nửa lời, chỉ lo chăm sóc cho mắt cá chân đang bị đau của mình.

Quan Triều Viễn cũng sắp bị tên khốn Nhan Thế Khải làm tức chết rồi, đột nhiên nghe thấy tiếng kêu của Tô Lam thì lại càng làm thấy bất lực hơn.

“Tô Lam, em bị thương sao?”

Tô Lam như bị thứ gì kẹt trong cổ họng, không mở miệng nói gì.

Lúc này, Nhan Thế Khải bị đánh đến không nhận ra đứng ở một bên đi lại gần.

Anh ấy lảo đảo, lo lắng nhìn Tô Lam, hỏi: “Tô Lam, em bị thương ở chân sao?”

Tô Lam bây giờ mới rầu rí lên tiếng, Nhưng chính vì một lời mở miệng này của Tô Lam làm Quan Triều Viễn như tức điên lên.

Anh quan tâm, hỏi han cô thì cô hờn dỗi, không nói gì với anh.

Vậy mà tên ngụy quân tử Nhan Thế Khải kia vừa mới hỏi một câu mà cô đã đáp lại Nghĩ đến đây, Quan Triều Viễn lại cảm lửa giận bừng bừng, anh hận không thể trái Nhan Thế Khải lại, đánh anh ta đến mức mẹ ruột cũng không nhận ra!

Nhưng bây giờ anh không thể để cơn tức giận chỉ phối được, Tô Lam còn đang bị thương.

Quan Triều Viễn sắc mặt u ám bế Tô Lam đứng lên, xoay người đi ra cửa.

Quan Triều Viễn nghĩ lại, vừa rồi anh chỉ đẩy cô nhẹ một cái, tại sao lại có thể bị thương được cơ chứ?

Nhan Thế Khải cũng lo lắng cho Tô Lam, kéo lê cơ thể đến đi cũng khó khăn của mình đuổi theo: “Tô Lam, em kiên nhãn một chút!”

Quan Triều Viễn khẳng định nếu không phải bây giờ Tô Lam đang nằm trong vòng tay anh thì nhất định anh sẽ quay lại, đánh chết Nhan Thế Khải rồi châm lửa thiêu chết anh ta.

Quan Triều Viễn tăng nhanh tốc độ ra đến xe, anh để Tô Lam ngồi vào xe cẩn thận rồi thắt dây an toàn cho cô.

Cửa xe vừa đóng lại, Quan Triều Viễn quay người thì thấy ngay Nhan Thế Khải đang đứng bên cạnh “Đừng để tôi tìm thấy anh nữa, nếu không thì cứ nhìn hậu quả hôm nay thì biết”

Nói xong lời này, Quan Triều Viễn đi sang phía ghế lái, mở cửa vào rồi đạp chân ga đi.

Tô Lam cả đường đi vẫn cúi đầu năm lấy mắt cá chân của mình không nói câu nào.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK