Mục lục
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi (full) - Dị bản
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 1916

Khu vực bị cá mập bao vây đều có vết máu nhưng vết máu rất nhạt, thoáng chốc đã tan vào nước biển.

“Máu?”

Quan Triều Viễn nhanh chóng về phòng chỉ huy giảm tốc độ thuyền xuống, Giản Ngọc cảm nhận được tốc độ thuyền đã giảm nên cũng bước đến.

“Sao cậu lại…”

“Trên thuyền đó chỉ có một mình Lam Lam là con người, chắc chắn máu đó là máu của Lam Lam, họ đang cảnh cáo em. Nếu em còn đuổi theo như vậy nữa, họ sẽ làm hại Lam Lam!”

Sự căm thù trong đôi mắt sáng ngời và có hồn của Quan Triều Viễn giống như đang hận không thể cướp con thuyền phía trước!

Bọn họ đang đâm vào điểm yếu của anh!

Giản Ngọc bình tĩnh lại cảm thấy Quan Triều Viễn nói rất đúng, sợ rằng đối phương đã biết Tô Lam là điểm yếu lớn nhất của Quan Triều Viễn nên họ hoàn toàn không sợ Quan Triều Viễn sẽ đuổi theo. Chỉ cần có Tô Lam ở đó, họ có thể bình chân như vại.

“Bây giờ chúng ta đổi hướng sang Rừng Zavala.” Giản Ngọc chợt đề nghị.

Quan Triều Viễn khó hiểu nhìn Giản Ngọc: “Đến đó làm gì?”

“Tìm lại con sói của cậu, bây giờ chúng ta không dám đuổi tới, tất nhiên họ sẽ đưa Tô Lam đến Dark Mountain. Đến lúc đó hai người chúng ta sẽ vào hang ổ của ma cà rồng, tìm lại con sói của cậu, nói không chừng có sẽ giúp ích cho chúng ta.”

Quan Triều Viễn suy nghĩ cẩn thận rồi gật đầu, anh cứ thế trơ mắt nhìn họ đưa Tô Lam đi, không còn cách nào khác!

Lam Lam, em phải chờ anh…

Thuyền phía trước phát hiện thuyền của Quan Triều Viễn đã giảm tốc độ thì chợt phấn khích hẳn lên.

“Quả nhiên cô gái này là điểm yếu của Quan Triều Viễn! Chỉ thấy chút máu thôi mà đã không chịu nổi rồi!” Seven dùng ống nhòm thấy con thuyền cách họ càng ngày càng xa, nói.

“Thân là đàn ông, vì một người phụ nữ mà phải làm đến vậy, ha ha, đúng là mất mặt ma cà rồng chúng ta!” Bruce nói bằng giọng chế giễu.

Từ cửa sổ, Tô Lam cũng thấy thuyền của Quan Triều Viễn cách họ càng ngày càng xa, cô cũng thấy đàn cá mập đang kéo đến lũ lượt.

Bọn họ dùng máu của mình để dụ đám cá mập đến, như vậy Quan Triều Viễn thấy cá mập là sẽ nghĩ đến dùng máu, mà trên thuyền chỉ có một mình Tô Lam là con người.

Chắc chắn chút máu này sẽ làm Quan Triều Viễn hoảng sợ nên anh mới giảm tốc độ, xem ra đám người này đã hiểu rõ về họ.

Chỉ có thể đi bước nào tính bước đó.

Chẳng bao lâu sau, Villand và Seven phát hiện thuyền của Quan Triều Viễn chẳng những giảm tốc độ mà còn đổi sang hướng khác, điều này làm hai người hơi trở tay không kịp.

“Sao anh ta lại đổi hướng vậy, anh ta không cần vợ mình nữa à?”

“Không thể nào, chắc chắn anh ta có kế hoạch gì khác rồi, chúng ta nhất định phải đề cao cảnh giác, tranh thủ về Dark Mountain thật sớm rồi hẵng đấu với Quan Triều Viễn.”

Villand và Seven lại tăng công suất thuyền, họ sợ Quan Triều Viễn thật rồi.

Tô Kiêm Mặc bị thương nặng, Bruce ở trên thuyền chán không có việc gì làm nên đưa Tô Kiêm Mặc ra ngoài chơi. Mặc dù Tô Lam đã cố gắng ngăn cản nhưng cũng đành bất lực, thế nên vết thương của tkm vốn dĩ vài ngày là có thể hồi phục nhưng nửa tháng trôi qua vẫn chưa lành.

Thuyền chạy suốt nửa tháng, cuối cùng họ cũng được xuống thuyền, xuống thuyền không bao lâu sau đã đến Dark Mountain.

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK