Chương 2832
“Em có thể hỏi, anh ăn với ai không?”
Nói tới cuối cùng thì giọng Tô Lam gần như đã không nghe thấy được.
Cô thực sự hơi lo lắng, bởi vì ngay từ đầu hai người họ đã không được xây dựng trên cơ sở bình đẳng.
Vì vậy, ngay cả khi cả hai đã đi lấy giấy chứng nhận, Tô Lam tạm thời vẫn không thể dùng tư cách bà Quan để hỏi anh.
Ánh mắt Quan Triều Viễn lóe lên.
Tô Lam đang cụp mắt xuống chờ đợi câu trả lời của anh, nhưng bên người lại lún xuống, Quan Triều Viễn lại ngồi xuống bên cạnh mình.
Anh đưa tay nắm lấy cằm cô, nâng khuôn mặt nhỏ nhắn của cô đối diện với anh: “Ghen rồi sao?”
Hai người đối mặt với nhau, ánh mắt của Tô Lam vô thức né tránh.
Cô không thích cảm giác bị nhìn thấu như vậy.
“Em chỉ tò mò, anh Quan tặng hoa với nước hoa loại mới nhất của Chanel cho ai?”
Lúc này, Quan Triều Viễn vẫn còn tức giận trong lồng ngực, nhưng bởi vì nhìn thấy cô như vậy, liền tiêu tan bảy tám phần.
Anh là một người đàn ông có tính chiếm hữu rất mạnh, hơn nữa tính tình thất thường, khó ai có thể hiểu rõ được tính cách của anh.
Nhưng sau khi ở bên Tô Lam, anh đã có sự uy hiếp, cũng đã học được cách thỏa hiệp.
“Có phải có ai đã nói gì với em không?”
Tô Lam vội lắc đầu: “Không.”
Quan Triều Viễn nhìn cô: “Vậy thì em có tin anh không?”
“Tin”
Tô Lam gật đầu một cách tự nhiên.
“Vậy thì hãy tiếp tục tin tưởng anh, anh có thể không truy cứu chuyện hôm nay, nhưng nếu còn có lần nữa, anh sẽ không khách khí với anh ta đâu.” Tên miền mới của bên mình Truyen3.one. Cả nhà ủng hộ chúng mình để chúng mình có động lực ra chương mới nhé!
Tô Lam run lên, và đột nhiên thấy phía sau lưng ớn lạnh một cách khó hiểu.
Cô cười có chút cứng ngắc: “Trước đây em từng làm bác sĩ tâm lý cho cậu bé đó, hôm nay tình cờ là sinh nhật của cậu bé nên em không nhãn tâm từ chối.”
“Nếu lần sau không biết từ chối, anh có thể giúp em, sao?”
Khi Quan Triều Viễn nói điều này, giọng anh đầy vẻ không vui.
Tô Lam biết Quan Triều Viễn lần này không dễ dàng thỏa hiệp, cô không hề nghĩ sẽ làm trái ý anh lần nữa, vội vàng gật đầu: “Em hứa”
“Ngoan”
Quan Triều Viễn nhẹ hôn lên môi cô.
Làn da cô trắng nốn, bởi vì sự thô bạo của anh mà quần áo trên người cô bị xé nát, lúc này dường như cô mang một vẻ đẹp tàn khốc.
Quan Triều Viễn ôm cô vào lòng, dù chỉ nhìn thấy nhưng không thể chạm vào, anh vẫn phải hôn cô một cái mới được.
Tên này lại như vậy rồi!
Tô Lam dựa vào lòng anh và thở hổn hển.
Ngay khi cô bị anh gặm tới không thở được thì chuông điện thoại vang lên.
“Cậu Quan, điện thoại.
Tô Lam uyển chuyển nhắc nhở anh.
Quan Triều Viễn nhíu chặt lông mày, không vui cầm điện thoại di động lên: “Tân Tấn Tài?