Mục lục
Tổng Tài Anh Quá Bá Đạo Rồi (full) - Dị bản
Thiết lập
Thiết lập
Kích cỡ :
A-
18px
A+
Màu nền :
  • Màu nền:
  • Font chữ:
  • Chiều cao dòng:
  • Kích Cỡ Chữ:

Chương 3182

‘Sau khi tắm rửa xong, Tô Lam mặc lại quần áo ở nhà và đi xuống lầu Lâm Mộc vẫn chưa trở về, cô là người duy nhất trong ngôi biệt thự.

Cô pha một ly trà sữa, mở tỉ vi để dời sự chú ý của mình đi.

Tô Lam ở trong nhà tìm việc gì đó để làm, vì chỉ cần rãnh rồi là trong đầu cô lại không thể không nghĩ đến những chuyện của Tô Duy Nam, cô thật sự không thể hiểu được: Nếu như anh trai cô thật sự đã về nước, và anh ấy đang ở thành phố Ninh Lâm thì tại sao lại không đến tìm cô đầu tiên? Ngay khi cô còn đang suy nghĩ miên man, thì ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng chuông “King coong! King cong!”

Tiếng chuông cửa đều đặn và mạnh mẽ.

Địa chỉ của biệt thự rất ít người biết, cho nên ngoài mấy người Tân Tấn Tài, thì rất ít người đến đây.

Tô Lam còn nghĩ rằng đó là Lâm Mộc đưa bọn trẻ đến trường xong trở về.

Cô đứng dậy xỏ dép rồi bước nhanh ra cửa.

“Lâm Mộc, có phải lại quên đem chìa khóa không? Lần sau bà còn ba lần bốn lượt làm mất như vậy thì tôi sẽ không mở cửa cho bà đâu…”

Lúc cô nói chuyện thì cánh cửa đã mở ra.

Nhưng người xuất hiện trước mặt cô không phải là Lâm Mộc…

“Dì?”

Tô Lam vô cùng ngạc nhiên.

‘Sao Bạch Ninh Hương lại đến đây? Bà ấy được người hầu đẩy xe lăn tới, người hầu cao gần một mét tám, là một người đàn ông trung niên, trông giống vệ sĩ hoặc tài xế hơn.

Trên người Bạch Ninh Hương mặc một bộ sườn xám, thanh lịch đứng đắn và rất khí chất.

Bà ấy bình tĩnh nhìn Tô Lam: “Không định mời tôi vào nhà ngồi sao?”

Lúc này Tô Lam mới hồi thần, cô mở rộng cánh cửa, lùi lại và bước sang ngang: “Con xin lỗi, mời dì vào nhà”

Bạch Ninh Hương được người vệ sĩ đẩy vào, ánh mắt bình tính quét qua phòng khách.

Căn phòng rất sạch sẽ và ngăn nắp, pháng phất chút khói thuốc, hoàn toàn không giống với biệt thự của thủ đô, ở đây bà ấy có thể ngửi được chút dấu vết của sự nổi tiếng.

Bạch Ninh Hương dừng lại trước ghế sô pha.

Tô Lam vội vàng vào bếp pha cho bà ấy một tách trà đặt lên trên bàn cà phê: “Dì, mời di uống trà.”

Bạch Ninh Hương nhẹ nhàng đẩy tách trà về phía trước: “Tôi nghĩ là cô cũng biết rằng hôm nay.

tôi tới không phải để uống trà”

‘Sắc mặt Tô Lam dần thay đổi: “Rót trà cho dì là phép lịch sự của con, dì có uống hay.

không đó là do ý muốn của dì”

Bạch Ninh Hương nheo mắt: Tô Lam này không khiêm tốn cũng không hống hách, nhưng mà cô ta có thật sự tốt như lời của ông cụ nói không? Có thể không? Con của bà ta là độc nhất vô nhị trên đời, cho dù cô gái trước mặt có thật sự tốt hay không thì cũng không đủ tư cách để so sánh với Lệ Bảo Ngọc của bà ta.

“Cô quen Quan Triều Viễn bao lâu rồi?”

“Tám tháng rồi”

“Quen biết tám tháng mà ở chung một năm, hả”

Danh Sách Chương:

Bạn đang đọc truyện trên website MeTruyenVip.com
BÌNH LUẬN THÀNH VIÊN
BÌNH LUẬN FACEBOOK