Chương 2034
“Vậy con muốn đau một chút rồi xong hay muốn mỗi tối đều sẽ đau tới khóc nhè chứ?”
Cửu Cửu suy nghĩ một lát, cuối cùng vẫn quyết định nghe theo Tô Lam nhưng muốn cô phải ở bên cạnh mình.
Cả quá trình nhổ răng cũng không đáng sợ như cô bé tưởng. Bác sĩ cũng nói cho Tô Lam biết sẽ hơi đau sau khi hết thuốc tê.
Tô Lam đặc biệt thưởng cho Cửu Cửu ăn một cốc kem ly không đường, kem ly lạnh sẽ làm răng không quá đau nữa.
Chờ sau khi cơn đau qua sẽ chẳng còn gì nữa, trẻ con sẽ quên ngay thôi.
Cũng bởi vì sự kiện nhổ răng lần này, Cửu Cửu dường như lập tức trưởng thành, cũng thân thiết với Tô Lam hơn, cô bé biết sau này phải nghe lời cô nói.
Nhưng Tô Lam lại ý thức được nguy cơ.
Hôm nay trường mẫu giáo cho nghỉ, Tô Lam ở nhà cũng không có chuyện gì làm nên gọi Cửu Cửu qua.
“Cửu Cửu, hôm nay chúng ta đi đưa cơm trưa cho bố, tạo niềm vui bất ngờ cho bố con được không?”
“Được ạ, được ạ!” Cửu Cửu vỗ tay, vui vẻ khỏi phải nói.
“Vậy mẹ nấu cơm cho bố, Cửu Cửu có muốn giúp mẹ không nhỉ?”
“Con muốn ạ!”
Tô Lam dắt tay Cửu Cửu vào trong bếp. Dù sao còn lâu mới tới buổi trưa, đủ cho hai mẹ con bọn họ hợp tác chuẩn bị bữa trưa thịnh soạn cho Quan Triều Viễn.
Cho nên Tô Lam lại chỉ huy Cửu Cửu rửa rau. Cô nhóc mới lần đầu tiên làm loại chuyện này nên rất tò mò nhưng lúc thật sự bắt tay vào làm thì có lòng lại không có sức. Thật may cô không yêu cầu cô bé quá cao, vẫn luôn giúp cô bé.
Tô Lam làm vài món mà Quan Triều Viễn thích ăn, còn nấu canh, thuận tiện cũng hợp tác với Cửu Cửu làm ít bánh quy bơ và hai cái Pudding xoài.
Vậy là bữa cơm trưa thịnh soạn đã được làm xong.
Hai mẹ con thật vui vẻ ngồi xe tới tập đoàn Dark Reign. Đúng lúc Quan Triều Viễn đang thảo luận với Doãn Cẩn xem bữa trưa ăn gì thì nhìn thấy cô mang theo hộp cơm đến.
“Bố!” Cửu Cửu hoạt bát chạy vào.
“Sao em và con lại tới đây?”
Doãn Cẩn nhìn thấy hộp cơm trong tay Tô Lam thì hiểu ra, “Quá tốt rồi, mợ chủ, tôi không cần lo nghĩ chuẩn bị cơm trưa cho Sếp Quan nữa.”
Doãn Cẩn rất thức thời rời khỏi văn phòng, trả lại thời gian và không gian cho ba người nhà bọn họ.
“Bố, hôm nay con đã rửa rau nhé! Cả bánh quy cũng là con và mẹ cùng làm đấy.”
Cửu Cửu ngước mặt nhìn Quan Triều Viễn, anh bế cô bé lên, “Thật à? Cửu Cửu còn biết giúp mẹ làm việc đấy.”
“Đúng vậy, đúng vậy, con có ngoan không, bố?”
“Ngoan! Sau này con cũng phải ngoan như vậy mới được!”
Tô Lam đặt hộp cơm lên bàn, nói đùa: “Còn chưa vào cửa đã chạy tới tranh công trước rồi. Con gái cưng của anh rửa rau, cho dù có bùn thì anh cũng phải ăn đấy!”
“Hai mẹ con em ăn chưa?”
“Bọn em ăn rồi, anh cứ ăn đi. Cửu Cửu ngồi tiếp bố ăn cơm nhé.”
“Tuân lệnh!”