Chương 2126
* “Bác sĩ Tô tôi nghe nói hai ngày trước cô đã thay Quan Triều Viễn kiểm tra…cái kia? Có dữ liệu hay hình ảnh gì không?”
“Thật hâm mộ? Cậu cả Quan chính là một cực phẩm nhân gian. Top một người đàn ông mà phụ nữ châu Á muốn ngủ nhiều nhất! Cho dù không ngủ được thì được nhìn thấy chỗ đó cũng là tốt rồi!”
“Các người không biết sao, hôm nay bác sĩ Tô sẽ đến ngôi nhà tình yêu để chữa trị cho cậu cả Quan đó!”
“Ôi ôi ôi, trời ơi, ngôi nhà tình yêu! Thật ghen tị, thật hâm mộ và đáng ghét quá nha! “
Sáng sớm hôm nay, Tô Lam vừa đến bệnh viện đã bị một đám y tá ngốc vây quanh.
Tô Lam có chút không nói nên “Các vị tiên nữ, hôm nay tôi quả thực là phải đến Ngôi nhà tình yêu, nhưng là đến trị liệu, là nghĩ biện pháp cho cậu cả Quan có thể gân gũi với bạn gái, theo như lời mấy người nói, tôi cứ như là nhân vật chính vậy.”
“Bỏ qua xuất thân nhà họ Quan, chỉ riêng mặt đó thôi cũng đủ để chúng ta quỳ m láp mười vạn năm rồi? Cô không hôm qua anh ta xuất hiện ở đây, ánh mắt quét qua một lượt, tôi bị anh ta nhìn lướt qua thôi mà trái tim như muốn nhảy ra ngoài vậy”
“Đúng vậy đúng vậy, chúng tôi chỉ tò mò thôi. Làm sao một người đàn ông hoàn hảo như anh ấy lại đến khoa nam được? Chẳng lẽ nào là dậy thì không thành?”
Tô Lam lạnh lùng nói: “Dậy thì không thành? Đơn giản chỉ là phát dục quá độ thôi được không?”
” Ôi, bác sĩ Tô, cô đây…đã nhìn thấy rồi?
A aaa thật hâm mộ nha, chúng tôi cũng muốn nhìn! Trời ơi, thân phận cao quý, nhan sắc nghịch thiên, ngay cả phương diện kia cũng… không được không được, tôi phải giữ lại máu mũi, mấy người tới giúp tôi một chút”
Những cô y tá nhỏ như đàn sói ác vây xung quanh, Tô Lam không nói nên lời: “Các em gái, cậu cả Quan mặc dù tất cả các trang thiết bị phần cứng đều hoàn hảo, nhưng cậu cả Quan không thể xử lý được chướng ngại tinh thần của anh ta. Tỉnh lại đi, anh ta xem thì được nhưng không dùng được!”
Một đám các cô gái nhỏ đang líu ríu bỗng nhiên như bị điểm huyệt dừng lại, lập tức liền không có âm thanh.
Bọn họ thậm chí còn mở to mắt và nhìn về phía sau cô với một ánh mắt hoảng sợ.
Tô Lam nhíu mày quay lại.
Người đàn ông cao lớn đứng thẳng dựa vào cửa văn phòng, một tay đút túi, vẻ mặt lãnh đạm, toàn thân ẩn chứa vẻ khó chịu không vui.
“Lệ, Lệ… Ừml”
Tô Lam run lên vì sợ hãi, vừa muốn mở miệng, nhưng lại nói lắp, cần vào lưỡi của mình.
Trong một giây tiếp theo, cô che miệng lại, và lau những giọt nước mắt đau đớn trào ra.
Quan Triều Viễn lạnh lùng nhìn cô: “Quả báo”
“E hèm, cậu cả Quan đến rồi, bác sĩ Tô, chúng tôi sẽ không làm chậm thời gian của cô nữa, đi trước nhé! Tạm biệt!”
Cuối cùng, bọn họ không thể chịu được áp khí lạnh như băng của Quan Triều Viễn mà bỏ chạy trối chết.
Tô Lam hoảng hốt xấu hổ cúi đầu, luống cuống thu dọn đồ đạc: “Chuyện đó không phải anh định bắt đầu lúc mười giờ sao? Bây giờ mới chín giờ…”
Quan Triều Viễn đột nhiên tiến lại gần.
Cô giật mình, theo phản xạ muốn bỏ chạy ngay.
Nhưng ngay khi cả người cô vừa quay lại, eo của cô đã va vào chiếc bàn phía sau.
Người đàn ông giang hai tay dài ra và đỡ lấy thành bàn, nhốt cô vào lòng.