Chương 1630
Trong lòng Quan Triều Viễn vô cùng bức bối, khó khăn lắm anh mới có một kế hoạch, cuối cùng bị người ta làm rối lên nhanh như vậy.
“Em có từng nghĩ đó là một sinh mệnh chưa?”
“Tất nhiên em đã từng nghĩ rồi, nhưng nếu nó là một sinh mệnh khiếm khuyết thì nó không nên đến thế giới này, nó đến thế giới này là sự xót xa của một gia đình.”
Quan Triều Viễn nói không lại Tô Lam nên dứt khoát bực bội ngồi trên giường.
Tô Lam ngồi bên cạnh Quan Triều Viễn: “Em biết trong bụng Ớt Nhỏ là cháu anh, biết đâu là cháu gái, là ruột thịt của nhà họ Quan các anh, nhưng họ cũng còn trẻ như vậy, sớm muộn gì cũng sẽ có con thôi.”
“Em nói nghe dễ nhỉ!” Quan Triều Viễn đứng lên định ra ngoài.
“Anh đi đâu?”
“Trong lòng khó chịu, ra ngoài đi dạo!”
Quan Triều Viễn mất kiên nhẫn để lại câu này rồi ra ngoài.
“Đúng lúc tổ yến mình dặn nhà bếp nấu cho Ớt Nhỏ sắp xong rồi.”
Nghĩ vậy, Tô Lam đi vào bếp, tổ yến đã chưng xong rồi.
“Mình mang cho cô ấy.” Tô Lam bưng tổ yến lên lầu, vừa khéo có thể khuyên Lý Như Kiều, để cô nhóc đừng nghĩ quẩn.
Tô Lam bưng tổ yến đứng ở cửa phòng Lý Như Kiều.
“Ớt Nhỏ, mở cửa cho chị, nấu xong tổ yến cho em rồi này.”
Trong phòng không có tiếng trả lời.
Tô Lam lại gõ cửa thêm vài lần, kết quả trong phòng vẫn không có tiếng động.
“Vậy chị vào luôn nhé!” Tô Lam nói xong thì đẩy cửa ra.
Trong phòng trống không, nào có bóng dáng của Lý Như Kiều chứ?
“Gay rồi!” Tô Lam đặt tổ yến xuống, vội chạy ra ngoài hỏi mấy người giúp việc nhưng ai cũng nói không thấy Lý Như Kiều.
Tô Lam chỉ đành đi tìm Giản Ngọc: “Anh, gay rồi, không thấy Ớt Nhỏ đâu!”
“Cái gì, không thấy đâu?”
Giản Ngọc lập tức ra ngoài, hai người bắt đầu hỏi người giúp việc xung quanh xem mọi người có thấy Lý Như Kiều không, nhưng kết quả mọi người đều nói không thấy.
Cuối cùng tìm đến chỗ bảo vệ gác cổng, bảo vệ nói thấy Lý Như Kiều xách đồ ra ngoài, hỏi cô ấy đi đâu cô ấy cũng không trả lời.
“Cô nhóc chết tiệt này, tám mươi phần trăm là không muốn bỏ đứa bé nên chạy trốn rồi!”
“Anh, vẫn chưa được bao lâu, chắc bây giờ vẫn đuổi kịp, em cho người đi với anh đuổi theo cô ấy.”
Giản Ngọc gật đầu, Tô Lam lập tức ra lệnh cho vài người đi cùng với Giản Ngọc.
Lúc này Quan Triều Viễn nghênh ngang trở về.
“Anh đi đâu vậy?”
“Anh đi dạo xung quanh thôi.”
“Anh về đúng lúc lắm, không thấy Ớt Nhỏ đâu nữa, Giản Ngọc với vài người đi tìm rồi, anh mau đi tìm cùng họ đi! Nửa đêm nửa hôm, cô ấy là một cô gái, bên này lại ít người, đừng để xảy ra chuyện gì.”
Tô Lam vội thúc giục.