Chương 1566
Mọi người đều hiểu Khỉ đã bỏ thuốc vào canh, bình thường Giản Ngọc cũng thích ăn canh nhất.
“Đại ca, đây là canh anh thích ăn nhất, bây giờ tôi múc cho anh một bát!” Khỉ ra vẻ nịnh bợ múc một bát canh thật to đưa cho Giản Ngọc.
“Được rồi, toàn là anh em trong nhà, cứ ăn thoải mái đi, đừng lo bận mãi.” Giản Ngọc như ra lệnh.
“Nào mọi người dùng bữa đi, tay nghề của đại ca đấy!” Khỉ lại bắt đầu gọi mọi người dùng bữa.
Mọi người làm gì có tâm trạng dùng bữa, ai nấy đều mong chờ Giản Ngọc ăn canh, chỉ khi Giản Ngọc ăn canh thì chuyện đó mới thành công được phân nửa!
Đặc biệt là Lý Như Kiều, tim cô ấy sắp vọt đến cổ họng.
Giản Ngọc ăn thức ăn nhưng không húp một ngụm canh nào.
Tất cả mọi người đều nuốt không trôi, đều đang chờ, cuối cùng chừng nào anh ta mới chịu ăn canh?
Cuối cùng Giản Ngọc bưng bát canh kia lên húp vài ngụm.
“Tôi đi vệ sinh.” Nói xong Giản Ngọc đứng lên đi về phía nhà vệ sinh.
Xem như mọi người đã yên tâm được rồi.
“Có phim hay!”
Giản Ngọc bước ra khỏi nhà vệ sinh: “Tôi ăn xong rồi, hôm nay không có khẩu vị, mọi người cứ ăn từ từ đi.”
Nói xong Giản Ngọc lên lầu ngay.
“Chạy theo nhanh lên, Ớt Nhỏ! Tối nay phải xem cậu rồi đấy!” Đại Tráng giục.
Lý Như Kiều hít một hơi thật sâu, vội vã đuổi theo Giản Ngọc.
Tất cả mọi người còn lại xắn tay áo lên giống như đang chuẩn bị tiến hành chuyện quan trọng đời họ vậy.
“Đại ca, em có chút chuyện muốn nói với anh.” Lý Như Kiều gõ cửa phòng Giản Ngọc.
Giản Ngọc quan sát cô ấy từ trên xuống dưới: “Vào đi.”
Lý Như Kiều bước vào phòng Giản Ngọc, nhìn bốn phía xung quanh.
“Có chuyện gì cần tìm tôi?” Giản Ngọc vẫn lạnh nhạt như cũ.
“Chuyện đó… Em, ừ thì…”
Lý Như Kiều vừa xoa đầu vừa ấp úng nói không nên lời.
Cô ấy hoàn toàn không tự chuẩn bị lời thoại cho mình, chẳng phải đã nói thuốc đó lợi hại lắm à? Chỉ cần Giản Ngọc mà ăn vào thì sẽ có phản ứng nhanh thôi hả.
Cho nên Lý Như Kiều cảm thấy hoàn toàn không cần lời thoại gì, chỉ cần chờ Giản Ngọc nhào về phía mình.
“Không có gì thì ra ngoài đi, tôi muốn nghỉ ngơi.” Giản Ngọc thấy Lý Như Kiều không nói gì thì ra lệnh đuổi khách.
“Không, em có việc!” Lý Như Kiều vừa nghe câu này thì lập tức sốt ruột.
“Có việc gì thì nói nhanh lên.” Giản Ngọc đưa mắt nhìn sang như thể đã nhìn thấu từ lâu rồi.
“Em… Đại ca… Thật ra…”
Lý Như Kiều ấp úng không nói được gì.
Lòng cô ấy sốt ruột, sao thuốc còn chưa phát huy tác dụng!