Chương 3576
Tô Bích Xuân vốn còn muốn tỏ ra chai lỳ, nhưng khi cô ta vừa mới bị lôi ra tới cửa, lập tức nhìn thấy hai người đàn ông to lớn cường tráng đứng ở đó, trong thoáng chốc sợ hãi đến mức hai chân trở nên mềm nhũn Đến lúc này cô ta mới nhận ra Quan Triều Viễn nói dạy dỗ là có ý gì.
“Gậu Lệ, thật xin lỗi, em biết sai rồi, xin hãy tha thứ cho em, van anh bỏ qua cho em đi mà!”
Tô Bích Xuân bắt đầu la hét âm ï ngoài cửa, hai người vệ sĩ chặn miệng cô ta lại rồi kéo đi, Trợ lý Lâm đứng ở cửa rồi liếc nhìn Tô Lam đầy lo lắng, sau đó gật đầu với Quan Triều Viễn rồi xoay người bước ra ngoài.
Mãi cho đến khi cánh cửa kính được đóng lại, trái tim kia của trợ lý Lâm mới buông lỏng.
Không phải chứ, chẳng lẽ lời Tô Bích Xuân là thật sao?
Lục Anh Khoa thật sự có những suy nghĩ không nên về người phụ nữ của boss à?
Nếu đúng là như vậy thì việc anh ta liên tục biến mất một cách đột ngột, thật sự đã có đầy đủ lý do để giải thích rõ ràng rồi Vừa mới nghĩ đến khả năng này, trợ lý Lâm cảm thấy gáy mình tê dại.
Lục Anh Khoa anh ta điên rồi sao? Sao lại có thể làm ra một chuyện ngớ ngẩn như vậy?
Trợ lý Lâm lo lắng xoay người rời đi, trong lòng tràn đầy lo lắng.
Trong phòng làm việc rộng lớn chỉ còn lại Quan Triều Viễn cùng với Tô Lam.
Tô Lam ngây người đứng đó, nhìn vẻ mặt u ám của anh, trong lòng bỗng trở nên rối bời.
Cô cắn chặt môi rồi bước tới một cách khó khăn.
Ngay khi cô vươn tay muốn nảm lấy cánh tay của Quan Triều Viễn thì người đàn ông đột ngột hất ra: “Hôm nay em ra ngoài đưa súng đúng không?”
Trái tim của Tô Lam bỗng giật thót nặng nề rơi xuống, cô bất giác muốn trả lời không phải theo bản năng, Nhưng sau khi nhìn thấy đôi mắt buồn bã và lạnh lùng của Quan Triều Viễn thì trong lòng cô chợt ngập tràn hối hận.
Cô sợ Quan Triều Viễn sẽ tức giận nên đã chọn cách che giấu, nhưng việc giấu giếm như vậy lại khiến cho anh vừa cảm thấy tức giận lại xen lẫn một chút đau lòng Cuối cùng Tô Lam lựa chọn nói thẳng: “Buổi sáng hôm nay Quan Hạo Nhân đã đến đây một chuyến và đưa súng cho em. Sau đó em đến một căn hộ chung cư và giao nó cho cấp dưới của anh trai em, rồi trực tiếp đến đây”
Con ngươi của Quan Triều Viễn hơi co lại, cô cuối cùng vãn kể ra sự thật nhưng đáng tiếc là đã quá muộn để nói ra chuyện này: “Vậy thì em còn muốn nói gì với anh nữa không?”
“Em biết điều này là sai, nhưng em thật sự lo lắng cho anh trai mình, vì vậy khi Âu Mỹ Lệ gọi điện nhờ em tìm súng hộm, hơn nữa còn nói rằng không được kể lại với anh, thì phản ứng đầu tiên của em chính là giấu giếm chuyện này”
“Em không có cách nào để kiếm được một khẩu súng, vì vậy chỉ có thể nhờ Lục Anh Khoa giúp đỡ. Lúc đầu anh ấy còn lưỡng lự kêu em đến tìm anh nhưng em đã từ chối, thậm chí em còn nói khích anh ấy nữa, vì vậy cuối cùng Lục Anh Khoa cũng đồng ý”
“Nhưng em đảm bảo với anh rằng giữa chúng em không hề có chuyện gì hết, Lục Anh Khoa đã ở bên cạnh anh ngần ấy năm rồi, vì vậy anh chắc hẳn phải hiểu rõ con người anh ấy hơn ai hết, hãy tin tưởng em”
Sau khi Tô Lam nói xong những điều này, chẳng những không trông thấy ánh mắt dịu dàng của Quan Triều Viễn, mà ngược lại cảm nhận được một luồng hơi thở ngày càng lạnh lẽo.
“Em đang giúp anh ta thoát khỏi chuyện này hay sao?”
Quan Triều Viễn nhìn Tô Lam với ánh mắt ngày càng lạnh lẽo, sắc mặt cũng càng trở nên khó coi hơn.
Anh tất nhiên hiểu rõ về Lục Anh Khoa và Tô Lam.
Nhưng những lời này lại không thể nói ra từ miệng cô được, mà vừa rồi cô đã phạm phải sai lầm lớn nhất.