Chương 2602
Vậy mà bị tên súc sinh đáng chết kia làm bị thương thành dạng này.
Trong chốc lát, Quan Triều Viễn chỉ cảm thấy toàn thân nóng bừng, lửa giận trong nháy mắt liền bùng cháy dữ dội.
Mười tên vệ sĩ xông lên.
Quan Triều Viễn tay không tấc sắt, hai phút đánh ngã toàn bộ những tên kia.
Cố Đức Hiệp thấy cảnh này, lập tức bị dọa đến xanh cả mặt.
Anh ta vốn cho rằng Quan Triều Viễn cùng.
lắm chỉ là một tên thiếu gia con nhà giàu được cái mã bên ngoài thôi.
Dù anh còn mang theo một chiếc phi cơ, nhưng nơi này mình có nhiều người như v: đối phó với anh khẳng định không có vấn gì Nhưng mà ai ngờ được, chỉ một mình Quan Triều Viễn mà có thể trực tiếp đánh bại mười tên vệ sĩ.
“Đồ vô dụng!”
Cố Đức Hiệp toàn thân phát run, anh ta thét lên: “Các người cùng tiến lên cho tôi, ai giết được anh ta, tôi sẽ thưởng người đó ba mươi lăm tỷ”
Ba mươi lăm tỷ đối với những người có tiền kia không tính là gì.
Nhưng đối với những người vệ sĩ này mà nói lại là một con số lớn không thể tưởng tượng được.
Trong lúc nhất thời, những tên vệ sĩ vừa rồi còn bị đánh ngã trên mặt đất đã nhao nhao bò lên.
Một số người thậm chí còn từ sau eo rút ra một cây gậy lớn, hướng về phía Quan Triều Viễn bổ nhào tới.
“Ông chủ!”
Đó là thuộc hạ của Quan Triều Viễn.
Mặc dù thân thủ so với anh kém hơn một chút, nhưng đối phó với người bình thường cũng coi như thừa sức Anh ta từ máy bay trực thăng nhảy xuống thật nhanh.
Mấy bước đã chạy đến bên người Quan Triều Viễn, cùng chiến đấu với mấy tên vệ sĩ kia Mà Cố Đức Hiệp thì nhân cơ hội này, khiêng Tô Lam nửa mê nửa tỉnh hướng về phía bãi đỗ xe bên ngoài tòa nhà chạy tới.
Xe của anh ta đang đỗ ở bên đó.
Hiện tại Quan Triều Viễn bị cuốn lấy, đây đúng là thời cơ tốt để anh ta mang Tô Lam chạy trốn.
Những tên vệ sĩ cầm gậy như phát điên mà bổ nhào tới, hướng đến trán của Quan Triều Viễn mà xuống tay.
Anh gọn gàng mà linh hoạt né tránh, trở tay giữ lại cổ tay của tên đó.
Thuận thế quật một phát, trực tiếp cắt cổ tên vệ sĩ.
“Phụt..”
Máu tươi phun tung toé.
Vệ sĩ kia thậm chí đến tiếng hừ cũng không kịp hừ một tiếng liền ngã xuống.
Còn có tên không cần mạng nữa mà xông lên, Quan Triều Viễn trực tiếp ném cây gậy trong tay một cái.
Tên đó trong nháy mắt đã ngã trên mặt đất.
Lần này, những người vệ sĩ kia toàn bộ đều sợ choáng váng.
Kỳ thật bọn họ không tính là vệ sĩ, chỉ là ở trên đường cái đánh nhau một chút, thay người khác đòi nợ những tên loắt choắt yếu đuối thôi.
Đánh hội đồng thì chưa từng đánh qua lần nào.
Loại chuyện giết người này thật đúng là không xuống tay được.