Chương 3137
Nhóc con này thực sự còn quá nhỏ đến nỗi còn không biết hèn mọn là gì, chỉ biết rằng ông chú kỳ lạ này đã trì hoãn việc tốt của mình, lập tức tức nổi cáu, khóc toáng lên thật to oa oa: ‘Aaat “Nhóc con thối, cậu cũng có thể đụng vào người phụ nữ của tôi sao?”
Quan Triều Viễn đe dọa một cách đàng hoàng, trịnh trọng Nhóc con hơi sững sờ một lúc, như thể bị khí chất của anh dọa cho sợ, nhưng chỉ trong giây tiếp theo, nắm đấm của thăng bé lại khua khua tiếp: “Ô ô oa oa, Dáng vẻ của thẳng bé vô cùng kiêu ngạo, như thể đang muốn nói, tôi đụng vào đấy, chú có thể làm được gì chứ? Chẳng lẽ chú định xuống tay đánh tôi sao?
Quan Triều Viễn nhướng mày: “Tôi có thể đánh cậu thật đấy, cậu tin không?”
Tô Lam nhìn thấy cảnh này, chỉ cảm thấy vừa bưồn cười vừa tức giận, Boss Lệ thậm chí con ghen cả với đứa trẻ con, tay chân cô luống cuống bế thẳng bé về: “Anh làm gì vậy? Thăng bé vẫn là trẻ con, có biết gì đâu cơ chứ”
Nhóc con trở lại trong vòng tay của Tô Lam, cái dáng vẻ vô cùng kiêu căng ngạo mạn vừa rồi ngay lập tức biến mất Thãng bé nhẹ nhàng nép vào lòng Tô Lam, và khuôn mặt nhỏ mũm mĩm của thẳng bé nhẹ nhàng cọ vào ngực cô: Rúu ríL Ngực của cái cô xinh đẹp này mềm mại thật, thế này cũng không thua gì mẹ.
Đôi mắt của Quan Triều Viễn ở bên cạnh thì tối sâm lại.
Nhóc con nép mình vào trong vòng tay của Tô Lam, lờ đờ liếc nhìn Quan Triều Viễn với thái độ vô cùng khiêu khích: Tên đại gia ngốc nghếch, tôi có ngực để dựa vào, chú có dám không?
Khi nhìn thấy Quan Triều Viễn chuẩn bị sắp nổi điên lên, mẹ của nhóc con cuối cùng cũng tìm thấy chiếc bim.
“Tìm thấy rồi, tìm thấy rồi Nhưng cô ta vừa quay người lại, khi nhìn thấy Quan Triều Viễn, khuôn mặt cô ta đỏ bừng lên ngay.
lập tức: Ôi trời, người đàn ông này đẹp trai quát ‘Sau một giây, cô ta lập tức hoàn hồn lại, nhanh chóng bế đứa bé ra khỏi vòng tay Tô Lam: “Cảm ơn cô gái, đây có phải là bạn trai của cô không?”
Tô Lam liếc Quan Triều Viễn, tai hơi nóng lên: “Là chồng của t “Là chồng sao? Hai người thật đúng là trai tài gái sắc, sau này chắc chản hai người sẽ sinh ra một đứa bé cực kỳ xinh đẹp, dễ thương.”
Khuôn mặt bé nhỏ của Tô Lam càng ngày càng đỏ hơn.
Sau chuyến đi đến thủ đô lần này, cô đã hoàn toàn mở lòng với Quan Triều Viễn.
Cô liếc nhìn Quan Triều Viễn, sau đó cúi đầu nhìn xuống bụng của mình.
Một đứa bé của hai người… Nếu có một đứa bé thì tốt thật Bà mẹ trẻ đưa nhóc con đi thay bỉm và trước khi đi cũng không quên nói lời cảm ơn với hai người họ.
‘Sau khi lên xe, Quan Triều Viễn không ngừng nhìn chăm chắm vào bụng của Tô Lam, cực kỳ tập trung.
Tô Lam bị anh làm cho sởn gai ốc: “Anh làm gì mà cứ nhìn chằm chẵm vào bụng em mãi vậy?”
“Chỉ là anh có chút tò mò, tại sao lâu như vậy mà bụng của em vẫn không có phản ứng gì”
Tô Lam giật mình, nghĩ rằng anh đã hiểu nhầm cái gì đó.
“Kể từ lần trước, em cũng không uống thuốc tránh thai nữa”
Thấy cô phản ứng nghiêm trọng như vậ Quan Triều Viễn thở dài một hơi: Có vẻ như sự thô bạo lần trước của anh đã để lại rất nhiều ám ảnh trong lòng cô: “Anh biết, chỉ là anh đang nghĩ, rốt cuộc là ruộng của em không tốt, hay là do máy cày của anh không tốt…”
“Cái gì mà cày với ruộng? Anh thích chết đúng không, hai đứa nhỏ còn đang ở đây mà, anh nói hươu nói vượn cái gì thết Tô Lam tức giận, trừng mắt nhìn anh một cái Lúc này, cửa kính xe ô tô được gõ nhè nhạ.
Tô Lam quay đầu nhìn sang và nhận ra đó chính là Lâm Thúy Vân.