Chương 1098
Dì Phương bưng bát cháo gà vào, đặt trên tủ đầu giường rồi rời đi.
Hoắc Tư Kiệt bưng cháo gà lên, đặt trước mặt Tô Lam.
“Chị nể mặt em chút đi, khó khăn lắm em mới tới chơi một lần.”
Tô Lam nhận lấy bát, chậm rãi ăn cháo.
“Gần đây Tiểu Nhã có rất nhiều bài tập, khi nào con bé được nghỉ sẽ đến thăm chị.”
Tô Lam yên tâm mỉm cười.
Quan Triều Viễn đứng bên ngoài quan sát mọi việc diễn ra trong phòng qua khe cửa, may mà cô vẫn còn những người thân này.
Sự xuất hiện của Hoắc Tư Kiệt ít nhiều gì cũng khiến Tô Lam được an ủi, Tô Lam ăn hết cháo rồi đặt bát lên bàn.
“Chị họ, khoảng một tuần trước khi anh họ xảy ra chuyện, anh ấy đã đến tìm em.”
Tô Lam cuối cùng cũng có chút tinh thần, ngẩng đầu nhìn Hoắc Tư Kiệt.
“Đã nói gì với em?”
“Anh ấy bảo em sau này phải chăm sóc cho chị thật tốt, sau này em sẽ coi chị như chị ruột của em, chị yên tâm đi, anh họ có thể làm gì cho chị thì em cũng có thể làm được.”
Tô Lam cúi đầu xuống, nước mắt lại rơi xuống lần nữa.
“Chị họ, chị đừng khóc mà!”
Hoắc Tư Kiệt hối hận xanh ruột, cậu ấy thật sự không nên nhắc tới Tô Kiêm Mặc.
“Thằng bé vẫn lo cho chị nhất, không tâm về chị nhất, thằng bé hiểu chuyện như vậy, tại sao ông trời lại đối xử với thằng bé như vậy?”
“Chị họ… em…”
“Tiểu Kiệt, em về đi, chị muốn ở một mình.”
“Thôi được rồi, chị họ, chị đừng buồn quá.” Hoắc Tư Kiệt lo lắng liếc nhìn Tô Lam rồi bước ra khỏi phòng.
Đối mặt với Quan Triều Viễn, Hoắc Tư Kiệt hơi tự trách.
“Anh rể, chị ấy lại khóc rồi, vốn dĩ rất tốt, còn ăn thức ăn nữa, em thật sự không nên nhắc đến chuyện của anh họ!”
“Không sao đâu, em đã làm rất tốt rồi, ít nhất thì cũng đã khiến cho cô ấy ăn cháo rồi, anh cử xe đưa em về.” Quan Triều Viễn sờ đầu Hoắc Tư Kiệt.
Lái xe đã đưa Hoắc Tư Kiệt đi rồi.
Sau tang lễ, Quan Triều Viễn hoàn toàn gác lại mọi việc, ở nhà với Tô Lam, nhưng Tô Lam lại ngày càng kém hơn.
Kể từ đó, cô hoàn toàn gục ngã, ngày nào cũng ủ rũ, không có tinh thần làm bất cứ chuyện gì.
Cả người gầy đi rất nhiều.
Nhiều lúc, Tô Lam sống vì Tô Kiêm Mặc, mỗi bước đi của cô đều là vì Tô Kiêm Mặc, mà giờ đây chỗ dựa tinh thần của cô đã không còn nữa rồi, đương nhiên rất khó phấn chấn trở lại.
Cô nằm trên giường cả ngày lẫn đêm, chưa hề bước ra khỏi phòng ngủ, rèm cửa trong phòng cũng luôn đóng kín.
Quan Triều Viễn đã dùng rất nhiều biện pháp cùng không làm cho Tô Lam vui lên được.
“Tô Lam, bộ phim ‘Bên Kia Ngọn Núi’ của em đã được công chiếu rồi, anh cùng em đi xem nhé?”