Chương 2194
“Nếu nhắc đến anh ta nữa thì mẹ sẽ không ôm con đói Tô Mỹ Chi nghe lời này thì vội vàng dùng bàn tay mập mạp nhỏ bé bịt kín miệng mình, chẳng qua là đôi mắt to sáng ngời không ngừng chớp chớp, thậm chí còn rướn cổ lên nhìn sau lưng Tô Lam.
“Mẹ, thật ra thì mẹ không cần cố gắng làm như vậy chỉ cả, chúng ta có thể đến chỗ cha ở một đêm, ngày mai lại tìm khách sạn.”
Tô Duy Hưng vừa nói xong thì nhận được ánh mắt xem thường của Tô Lam, “Im miệng, không cho pháp con làm rối loạn lòng quân nữa. Mẹ sẽ không để cho gian kế của Quan Triều Viễn được như ý.”
“Grừ—”
Bọn họ lại đi về phía trước mười mấy mét thì sau lưng đột nhiên truyền đến tiếng rồ ga.
Chỉ nghe tiếng động cơ mạnh mẽ kia thôi cũng đủ biết, sau lưng mình nhất định là một chiếc xe thể thao Chỉ có điều bây giờ Tô Lam không có tâm trạng nhìn ngắm xe thể thao, cô mà không tìm được chỗ đặt chân thì chỉ sợ phải thật sự ngủ ở phải đầu đường xó chợ.
“Két”
Bánh xe va chạm mặt đất phát ra tiếng vang hết sức chói tai, một giây kế tiếp, chiếc xe thể thao dừng ngay ở bên cạnh bọn họ.
“Là Lamborghinil” Con trai trời sinh đã thích xe cộ, Tô Duy Hưng thấy xe thể thao đắt tiền như vậy, đôi mắt lập tức sáng lên.
Tô Mỹ Chi ngoẹo đầu, lười biếng nhìn anh mình, “Là lam bò cái gì? Ăn ngon không?”
“Chỉ có biết ăn thôi, chiếc xe kia, nhưng Zsr Tô Duy Hưng còn chưa nói hết, cửa xe màu đen chạy phía sau đã bị người kéo ra Mấy người vệ sĩ đeo kính mát, mặc tây trang màu đen nhanh chóng đi xuống, khí thế hung hăng đi về phía bọn họ.
Tô Lam thậm chí còn chưa kịp phản ứng, mấy người vệ sĩ kia đã bế hai đứa bé lên.
“Các người làm gì đó? Đây là con của tôi!” Tô Lam lập tức sợ đến mức sắc mặt tái nhợt.
Cô đang chuẩn bị xông lên phía trước giành con lại thì vào lúc này, cửa xe Lamborghini ở bên cạnh cô từ từ mở ra.
Một đôi chân thon dài bước xuống, ngay sau đó một người đàn ông anh tuấn cao gầy từ trên xe đi xuống.
“Cha! Là cha, cha tới đón chúng ta rồi!”
Tô Mỹ Chi vừa nhìn thấy Quan Triều Viễn, lập tức vui mừng huơ tay múa chân.
Nếu mấy người vệ sĩ kia là người của Quan Triều Viễn thì hai đứa nhỏ sẽ không phải chịu tổn thương.
Nỗi lo lắng trong lòng Tô Lam mới giảm xuống, cô vừa quay đầu lại thì thấy Quan Triều Viễn một tay đút vào túi đi về phía mình.
Cơn giận kiềm chế cả đêm lập tức bùng nổ vào lúc này: “Quan Triều Viễn, anh còn mặt mũi xuất hiện ở trước mặt tôi à, anh xem chuyện tốt mà anh đã làm đi! Anh…”
©ô chưa nói xong thì đột nhiên cảm giác được người nhẹ bng, ngay sau đó trời đất quay cưồng.
Một giây kế tiếp, đầu cô đã hướng xuống, cả người bị Quan Triều Viễn vác ở trên vai.
“Quan Triều Viễn, anh làm gì vậy? Để tôi xuống!”
Tô Lam tỉnh táo lại thì vô cùng hoảng sợ, cô hết đấm rồi lại đạp Quan Triều Viễn Người này, mới vừa rồi còn vòng vo chơi chiêu với cô Bây giờ ngay cả che giấu cũng lười, đi thẳng đến cướp người.
Xã hội này còn có luật pháp hay không!
“Quan Triều Viễn, anh mau để tôi xuống, nếu anh không để tôi xuống thì tôi sẽ báo cảnh sát, hành động này của anh gọi là lưu manh cướp gái nhà lành, tôi có thể kiện anh!”