Chương 3802
Mộ Mẫn Loan thoáng sửng sốt, dường như là phản xạ có điều kiện, cô lắc đầu.
“Gắng ngủ đi”
Tô Duy Nam nói xong thì nhầm hai mắt lại.
Mộ Mẫn Loan sững sờ.
Cứ vậy thôi sao? Trên người mình chỉ mặc duy nhất một chiếc áo tắm, cứ thế năm bên cạnh anh, vậy mà anh ấy không chạm vào mình sao?
Nghĩ đến đây, đột nhiên Mộ Mẫn Loan cảm thấy khóe mắt cay cay.
Cô cắn chặt môi, hô hấp cũng trở nên hỗn loạn.
Thiếu chút nữa cô quên mất, anh ấy có vị hôn thê rồi Người phụ nữ tên là Âu Mỹ Lệ đó đã cứu anh một mạng, Tô Duy Nam sẽ đồng ý lấy cô ấy.
Năm năm, mọi chuyện đều sẽ thay đổi, nói không chừng trong năm năm đó, Tô Duy Nam cũng đã thay lòng rồi.
Nghĩ đến đây, Mộ Mẫn Loan cảm thấy ngực mình như bị mấy trăm cây kim đâm vào, đau đến mức không thể hít thở nổi.
Cô cắn chặt môi, lặng lẽ nghiêng người, lén dựa về phía Tô Duy Nam Gần như lúc cô lấy hết dũng khí, đưa tay muốn chạm vào anh.
Chỉ tiếc là tay cô còn chưa kịp chạm tới, cô đã nghe thấy giọng nói lạnh lùng của Tô Duy Nam vọng lại: “Còn chưa ngủ à?”
Mộ Mẫn Loan hoảng hốt vội thu tay lại: “Em… em không ngủ được”
Tô Duy Nam nhạy cảm như thế nào, sao anh lại không phát hiện ra động tác của Mộ Mẫn Loan được.
Giọng nói uất ức của cô vang lên, Tô Duy Nam bất đắc dĩ nhíu mày: “Đừng có nghĩ lung tung, giờ em còn yếu lắm, phải chăm sóc cho tốt.”
Suy nghĩ lung tung?
Mộ Mẫn Loan do dự một chút, cô mặt dày mở miệng: “Em không có. Thật ra sức khỏe của em đã ổn rồi, em có thể.
“Có thể làm gì?”
Tô Duy Nam quay người lại, nghiêng người nhìn cô, hơi thở ấm áp phảng phất trên mặt cô.
Mộ Mẫn Loan không dám ngẩng đầi nhưng cô có thể tưởng tượng được lúc này đây trên mặt anh là nụ cười trêu chọc.
Cô rất yêu anh.
Nhưng tại sao anh lại không muốn chạm vào cô chứ.
Mộ Mẫn Loan thở một hơi thật sâu, tay cô run rẩy níu lấy áo anh.
Bàn tay nhỏ bé lạnh như băng, càng dựa càng gần, hồi ức năm năm trước càng trở nên rõ ràng trong đầu óc.
Cảm giác đau đớn đó khiến sắc mặt cô trắng bệch, nhưng dù trong lòng lo lắng, tay cô vẫn không hề do dự.
Dù không bật đèn lên nhưng Tô Duy Nam cũng cảm giác được phản ứng của cô.
Cô đang sợ à? Là vì cái lần năm năm trước sao?
Tô Duy Nam bất đắc dĩ thở dài một hơi, đưa tay giữ chặt tay cô lại.
“Sức khỏe của em còn chưa hồi phục đâu.”