Chương 2964
Anh quay đầu lại, thoáng nhìn thấy cô gái nhỏ đang tựa vào cánh tay của anh một cách thân mật, trên gương mặt cô còn hơi ứng hồng.
Cảm giác được cô dựa vào như thế này khiến †âm trạng của anh rất tốt, khóe miệng cũng không kìm nén được, mim cười.
Anh đưa tay ra và nhấn thang máy.
“Ting” một tiếng, thang máy đã đến.
Trong nháy mắt, khi cửa thang máy vừa từ từ mở ra, đập vào mắt anh là một bóng dáng quen thuộc.
Đó là Nhan Thế Khải.
“Đàn anh?”
Theo bản năng, Tô Lam dựng thẳng người lên, rời đầu khỏi cánh tay của Quan Triều Viễn.
‘Vốn dĩ cô định buông tay ra, thế nhưng nhưng một thanh âm trong đáy lòng đã mách bảo cô räng cô không được làm như vậy.
Tô Lam đột nhiên ngẩng đầu lên, liếc nhìn Quan Triều Viễn một chút.
Cô thấy anh đang nhìn Nhan Thế Khải một cách lạnh lùng, bàn tay vốn đang nắm tay cô cũng hơi buông lỏng ra.
Tô Lam đã trống rỗng, cô khế lại siết chặt tay Quan Triều Viễn: “Đàn anh, thật là trùng hợp”
Nhan Thế Khải gần như đóng băng ngay tại chỗ.
Bởi vì ngay lúc cửa thang máy mở ra, anh ấy đã nhìn thấy rõ ràng Tô Lam đang ngả vào trong vòng tay của Quan Triều Viễn.
Động tác của cô ấy rất thân mật và tự nhiên.
Hoàn toàn không phải là dáng vẻ bị ép buộc như những gì anh ấy tưởng tượng mà giống như là toàn tâm toàn ý thật sự yêu nhau thật lòng “Thật là trùng hợp…”
Khi Nhan Thế Khải nói, anh ấy có chút không được tự nhiên cho lắm, ánh mắt rủ xuống né tránh.
Bởi vì vừa rồi, khi Tô Lam nhìn thấy anh ấy, mặc dù cơ thể cô không còn tựa sát vào cánh tay của Quan Triều Viễn nữa, nhưng bàn tay vẫn đang nảm tay Quan Triều Viễn thật chặt.
Cảnh tượng này đâm vào trái tim Nhan Thế Khải vô cùng đau đớn.
Quan Triều Viễn quay đầu lại, thản nhiên liếc nhìn Tô Lam bên cạnh.
Vừa rồi, sở dĩ anh định buông tay cô ra là để xem thái độ của cô như thế nào.
Nếu cô vấn như trước, hết lần này tới lần khác tránh né công khai mối quan hệ của hai người trước mặt người đàn ông này thì Quan Triều Viễn sẽ không ngại nghĩ đến một cách nào đó để khiến cho Nhan Thế Khải trở nên bận rộn, không rảnh để xuất hiện trước mặt họ thêm một lần nữa.
Tuy nhiên, may mắn thay, lần này, Tô Lam đã không làm anh phải thất vọng.
Ba người đứng trong thang máy, Tô Lam chờ thang máy đi xuống Khi thang máy dừng lại ở bãi đậu xe dưới tầng hầm, Tô Lam mới nhìn Nhan Thế Khải một lát: “Đàn anh, em xin phép đi trước đây”
Nhìn thấy bóng lưng hai người rời đi, Nhan Thế Khải đột nhiên lên tiếng: “Tô Lam”
Tô Lam dừng chân lại.
Quan Triều Viễn đang đi về phía trước cũng dừng lại, nhưng biểu cảm có chút không vui hiện lên trên khuôn mặt anh rất rõ ràng.
“Em và Quan Triều Viễn Nhan Thế Khải cau mày nhìn cô, anh ấy biết rằng có một số chuyện không thể nói trước mặt Quan Triều Viễn, vì vậy anh ấy lại thay đổi câu chuyện: “Ngày nào có thời gian thì cùng nhau ăn một bữa nhé”
Tô Lam hơi thở dài: “Được”
Vừa rồi, khi Nhan Thế Khải gọi tên cô, vốn dĩ cô vẫn có chút lo lắng.
Cô sợ răng Nhan Thế Khải sẽ nói ra điều gì đó không nên, dù sao thì Quan Triều Viễn vẫn luôn canh cánh trong lòng chuyện của cô và Nhan Thế Khải.